“Lam úy trưởng, lần này làm không tệ.” Kể từ khi biết chỉ còn 60 hộ vệ, đây là lần đầu tiên Thái Mạt Trường lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Cho dù Thái Mạt Trường biết, lần này chắc là do Chân Nặc tinh may mắn, không liên quan gì đến Lam Tiểu Bố. Nhưng cuộc thi tuyển vẫn còn đang diễn ra, hắn cũng phải chủ động biểu dương Lam Tiểu Bố một câu.
Nếu như không biết Hàn Lam đế quốc có khả năng đã đạt được công pháp tu tiên, nói không chừng Lam Tiểu Bố có thể hư tình giả ý với Thái Mạt Trường một trận.
Bây giờ Lam Tiểu Bố tuyệt đối sẽ không quay trở lại Chân Nặc tinh, cược rằng Chân Nặc tinh sẽ bình yên vô sự. Cho nên đối mặt với sự khen ngợi của Thái Mạt Trường, hắn chỉ cười ha ha mấy tiếng, “Lục vương tử, nếu quả thật cảm thấy ta làm không tệ, vậy thì thưởng cho ta một viên Tiệt Thạch đi. Thứ này ta chỉ mới nghe qua, còn chưa từng có được bao giờ.”
Nói bóng gió chính là, nếu như người thưởng cho ta một viên Tiệt Thạch, đó là thật sự cảm thấy ta làm không tệ. Không đưa, vậy mấy lời nói văn vẻ này không cần phải nói.
Nghe thấy Lam Tiểu Bố nói vậy, trong mắt Thái Mạt Trường lóe lên tia sát ý rồi biến mất, cũng dám đòi Tiệt Thạch từ hắn, thật sự không biết sống chết, sau đó lập tức cười ấm áp nói, “Lam úy trưởng muốn Tiệt Thạch thì đơn giản thôi, chờ sau khi quay về chỗ ở, ta lấy cho người một viên là được.”
Thật sự có Tiệt Thạch? Trong lòng Lam Tiểu Bố vui mừng, lập tức ôm quyền nói, “Vậy ta đây cảm ơn Lục vương tử trước.”
Thái Mạt Trường xua tay chặn lại, “Chỉ là việc nhỏ không cần phải nói, đợt kiểm tra thi tuyển tiếp theo còn phải dựa vào Lam úy trưởng, hi vọng Lam úy trưởng toàn lực ứng phó, trở thành trụ cột của Chân Nặc tinh ta.”
Trong lòng Lam Tiểu Bố cười lạnh, ông đây trở thành trụ cột trong vòng kiểm tra thi tuyển, vậy thì Lục vương tử ngươi làm cái gì? Đến đây ăn cơm à?
“Ha ha, Tiểu Bố, ta đã nói rồi, đii cùng với ngươi nhất định sẽ gặp may. Cổ Đạo, ra ngoài ta mang ngươi đi ăn thịt heo.” Kerr cười ha ha, vỗ đầu Cổ Đạo.
Nếu như Kerr không nói đến thịt heo, Vậy thì Cổ Đạo nhất định sẽ khinh bỉ tránh tay Kerr, nhưng vừa nghe được thịt heo, Cổ Đạo thật sự không thể di chuyển được.
Chẳng riêng gì Thái Mạt Trường, tất cả những người còn sống đều sợ hãi trong lòng. Có thể nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nếu như không phải sau đó, loại công kích tinh thần này đột nhiên nhạt đi, khi có khi không, vậy bọn hắn có thể sống sót sao? Nếu như công kích tinh thần kia tiếp tục mạnh lên, vậy thì cơ hội sống sót lại càng ít.
“Tiểu Bố ca ca, cảm ơn ngươi.” Persia cười nói uyển chuyển, lúc nói chuyện, không biết vô tình hay cố ý, toàn bộ thân thể đều lắc qua lắc lại.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía nàng, nhưng trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện khác. Những hộ vệ còn lại thì không chút kiêng kị nào nhìn Persia, khiến Persia cười khanh khách, tựa như nàng đang đùa bỡn tất cả mọi người.
Có mấy tên thiếu úy trưởng còn mở miệng trêu chọc Persia, trong mắt Ngưng Đông Nhu lộ ra sự khinh thường và khinh bỉ.
Lam Tiểu Bố hoàn toàn không để ý đến những điều này, hắn bắt đầu cảm nhận thần niệm của mình, Đoán Thần Thuật đột phá lên tầng hai, đối với hắn là một niềm vui lớn. Hắn có thể khẳng định Đoán Thần Thuật cấp hai của mình và Đoán Thần Thuật cấp hai của Rian không cùng cấp độ. Đoán Thần Thuật cấp hai của hắn, chắc hẳn có thể gϊếŧ chết Đoán Thần Thuật cấp hai của Rian. Thậm chí trước khi hắn đột phá lên Đoán Thần Thuật cấp hai, có thể tùy tiện gϊếŧ chết Đoán Thần Thuật của Rian.
Mọi người chờ ở đây khoảng một giờ, vách tường xung quanh đột nhiên thụt xuống, xung quanh lập tức trống trải. Tại nơi bọn người Lam Tiểu Bố đang đứng có ba chữ Chân Nặc tinh rất to.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố ra quét tinh cảnh xung quanh, trong lòng im lặng.
Vào lúc mới đến, trên quảng trường có ít nhất hơn vạn người, bây giờ chỉ còn lại khoảng một ngàn người sao? Hơn nữa Lam Tiểu Bố cũng cảm nhận được, trong những người này, có phần lớn đã sụp đổ tinh thần, thật sự không khác người chết là bao. Có một vài vị trí thậm chí còn không có ai, hẳn đã bị diệt toàn đoàn.
Tình cảnh thế này, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, tàn khốc.
Lam Tiểu Bố không biết tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp năm đi vào bao nhiêu người, nhưng mà dựa theo tỉ lệ, đoán chừng không tới 1000 thì cũng 800. Nhưng bây giờ Lam Tiểu Bố nhìn thấy vị trí Thiên La tinh, cũng chỉ có sáu mươi, bảy mươi người mà thôi.
Lam Tiểu Bố cảm thán, trong lòng những hộ vệ còn sống sót của Chân Nặc tinh tinh lại càm cảm thấy may mắn và sợ hãi. Chân Nặc tinh bọn họ có thể sống được hơn 30 người, đúng là một kỳ tích.
Trên quảng trường, loa phóng thanh lại vang lên, “Vòng thứ nhất đã kết thúc, tinh cầu thông qua vòng này chính là, tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp hai, Nguyệt Phàn tinh, bốn tuyển thủ, sáu hộ vệ thông qua. Tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp hai Chân Nặc tinh, năm tuyển thủ, ba mươi mốt hộ vệ thông qua…”
Xem ra Cổ Đạo cũng được tính là một hộ vệ.
Nhưng mà khi nghe đến ba mươi mốt hộ vệ, dường như mọi ánh mắt đều nhìn về phía Chân Nặc tinh. Trước đó không thông báo đến cấp bậc của Chân Nặc tinh mới nghe còn lại ba mươi người cũng không có ai để ý. Dù sao thì tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp bốn đa số cũng có hai mươi, ba mươi hệ vệ còn sống. Mà tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp năm thì còn 50-60 hộ vệ còn sống.
Bây giờ một tinh cầu văn minh khoa học kĩ thuật cấp hai Chân Nặc tinh, lại có thể còn ba mươi hộ vệ sống sót, tuyển thủ thì không một ai bị xử lý, thật sự quá chấn động. Ở đây có rất nhiều người không biết ban đầu đội hộ vệ của Chân Nặc tinh chỉ có sáu mươi mốt người, nếu như biết sẽ càng kinh ngạc hơn.
Lam Tiểu Bố biết mình có lẽ đã làm quá mức, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Tất cả mọi người là một tiểu đội, hắn còn là đội trưởng. Nếu trong tình huống có thể cứu mà hắn lại không ra tay, vậy thì hắn sẽ gặp chướng ngại tâm lý. Hơn nữa, Chân Nặc tinh còn lại ba mươi hộ vệ, không có người nào có thể nghĩ đây là cố ý, chỉ có thể cảm thấy Chân Nặc tinh may mắn mà thôi.