Trên thực tế, Đinh Hòa vì sao không mời hắn cùng rời đi, trong lòng Lam Tiểu Bố cũng biết rõ. Cái gọi là tiểu đội mạo hiểm, thật ra chính là buộc đầu mình vào thắt lưng quần, làm một vài chuyện đẫm máu. Trước đó chiến hạm của bọn họ bị chặn đường trong vũ trụ, thật ra cũng có thể xem như là tiểu đội mạo hiểm làm.
Trước khi rời đi, Đinh Hòa có thể đến đây chào hỏi với hắn như thế này, cho thấy đây là một người trọng tình nghĩa, cũng không uổng công mọi người ở cùng nhau một thời gian.
“Kerr đâu?” Lam Tiểu Bố thuận miệng hỏi.
Đinh Hòa lại càng xấu hổ, “Kerr không muốn tham gia tiểu đội mạo hiểm với ta, hắn nói hắn chỉ muốn đi theo Lam đại ca, ta thật sự…”
Trên thực tế, Đinh Hòa vẫn tự biết lượng sức mình, hắn cũng không phải là đang sợ chết. Nếu sợ chết thì hắn đã không tham gia Chinh Tinh quân, cũng sẽ không gia nhập vào tiểu đội của Lam Tiểu Bố trước mặt Sensenbrenner.
Nhưng hắn cũng rất hi vọng mình có thể sống sót, hắn muốn quay về báo thù. CHỉ cần có một tia hi vọng, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ. Mà tham gia đội hộ vệ, nghe nói sẽ không có hi vọng sống nào.
Lam Tiểu Bố không nói gì nữa, hắn lấy ra một tờ giấy, nhanh chóng viết ra vài thứ, sau đó đưa cho Đinh Hòa nói, “Đinh Hòa, con đường phía trước cứ từ từ, ta cũng không có đồ gì tốt tặng cho người, đây là một vài thứ ta ngẫu nhiên lấy được, ngươi đọc xong lời cuối sách thì xé đi. Vũ trụ mênh mông, cơ duyên vô số, ai có thể khẳng định được trong tương lai chúng ta sẽ không gặp lại chứ?”
“Đa tạ đại ca.”
Đinh Hòa nhanh chóng nhận lấy, sau đó vội vàng rời đi.
Lam Tiểu Bố không có tâm tư tu luyện, ánh mắt hắn nhìn qua cửa sổ, dõi mắt về nơi xa, cho dù như thế nào, hắn cũng muốn bọn người Lục vương tử có thể tiến vào Ngọc Khải tinh, sau đó hắn cũng có thể lấy thân phận hộ vệ đi cùng.
…
Lại mấy ngày nữa trôi qua, tầng ba mươi mốt vang lên tiếng chuông tụ tập.
Khi Lam Tiểu Bố đến quảng tường tầng 31, phát hiện cộng thêm hắn chỉ còn lại 61 người. Trừ hai mươi ba người đã rời đi lúc đầu, về sau lại có vài người bỏ đi. Nhưng mà những người này cũng không hề đến chào hỏi với hắn một câu, cũng đều là những người sau khi đi dạo Thiên La tinh một vòng, cảm thấy có cơ hội sinh tồn, cứ như vậy bỏ đi.
“Tiểu Bố…” Kerr ôm theo Cổ Đạo đi đến bên người Lam Tiểu Bố, hắn muốn nhắc nhở Lam Tiểu Bố cẩn thận một chút, dù sao một lần rời đi đến bốn mươi người, Lam Tiểu Bố nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn. Cho dù nói như thế nào thì đội hộ vệ này cũng là do Lam Tiểu Bố dẫn dắt.
Chỉ là hắn còn chưa nói gì, Thái Mạt Trường đã dẫn theo Ngưng Đông Nhu, Thường Nguyên, Miêu Dịch Mạc và Persia đến.
Nhìn thấy trên quảng tường chỉ còn lại sáu mươi người, sắc mặt Thái Mạt Trường lập tức thay đổi.
Số lượng càng ít, bọn họ càng không an toàn.
“Lam Tiểu Bố, có chuyện gì thế này?” Sắc mặt Thái Mạt Trường cực kỳ khó coi. Bọn hắn dẫn theo một trăm hộ vệ, bây giờ chỉ còn lại mấy chục người.
Lam Tiểu Bố tỏ vẻ mờ mịt, lập tức hổ thẹn nói, “Lục vương tử, ngươi đã dặn dò không được tùy tiện ra ngoài, cho nên ta vẫn luôn ở trong phòng không bước ra ngoài. Thật sự không biết có nhiều người bỏ đi như vậy, đây là sai lầm của ta.”
Nếu như đang ở Chân Nặc tinh, Thái Mạt Trường sẽ không do dự lập tức hạ lệnh xử lý Lam Tiểu Bố, sau đó chọn một úy trưởng mới. Nhưng nói này là Thiên La tinh, trong lòng hắn dù có tức giận như thế nào cũng không thể phát tác ra ngoài.
Ngưng Đông Nhu hừ lạnh, ánh mắt nhìn Lam Tiểu Bố tựa như đang nhìn một người chết.
Trong lòng Lam Tiểu Bố cười lạnh, hắn khẳng định, cho dù hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, hộ tống những người này bình an quay về Chân Nặc tinh, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ không có kết cục tốt.
Thái Mạt Trường tốn rất nhiều thời gian, lúc này mới chậm rãi đè nén lửa giận của mình xuống, sau đó nói, “Nếu người đã đi, vậy những người còn lại hãy đi cùng với ta đến tham gia cuộc thi đấu xét tuyển tinh hệ Bách Ma thôi.”
“Mạt Trường đại ca, nhân số của chúng ta ít như vậy, sợ là không có cơ hội đâu.” Persia bĩu môi, cũng không vui vẻ lắm.
Trong lòng Lam Tiểu Bố thở dài, nhìn mặt ngoài, Persia là người hồn nhiên ngây thơ nhất. Cộng thêm binh khí của nàng là Lang Nha bổng, càng khiến người khác cho rằng nàng thẳng tính. Bây giờ nhìn lại, hắn còn non lắm. Làm người hai đời, thế mà vẫn còn chưa biết nhiều.
Vẻ mặt này của Persia, rõ ràng là đã sớm biết bọn họ sẽ đi chịu chết, có thể ngươi cảm thấy nàng miệng ngọt, Tiểu Bố ca ca dài, Tiểu Bố ca ca ngắn, mọi hành vi đều cho thấy tính tình thành thật và dáng vẻ ngây thơ.
…
Nơi thi đấu xét tuyển tại tinh hệ Bách Ma cách nhà khách mà bọn người Lam Tiểu Bố ở không xa, lúc đám người Lam Tiểu Bố đến đó, nơi này đã sớm đầy người.
Nhân số mặc dù nhiều, nhưng trong lòng Lam Tiểu Bố hiểu rõ, nơi này dường như không có người xem. Người ở đây trên cơ bản đều là pháo hôi đến từ các đại tinh cầu trong tinh hệ Bách Ma, trừ một số ít thiên tài tham gia xét tuyển ra, phần lớn đêu giống như bọn họ, chỉ là vật hi sinh.
Cho dù đội hộ vệ của Lam Tiểu Bố đã đi gần một nửa, nhưng đội hộ vệ của Chân Nặc tinh cũng không phải là ít nhất. Có một cài tinh cầu chỉ dẫn theo 50 hộ vệ, có lẽ đối với những tinh cầu đó, bọn họ chỉ đến tham dự mà thôi.
Vị trí của bọn người Lam Tiểu Bố đang đứng là một quảng trường khổng lồ, giữa quảng trường bị cắt ra thành một thông đạo rộng khoảng bốn trượng, cuối thông đạo là một cánh cửa. Nói các khác, thông đạo cũng chỉ là một bức tường màu trắng, còn cánh cửa kia thì ở ngay giữa bức tường. Bức tường này tựa như đã cắt quảng trường khổng lồ này ra, khiến quảng trường trông có vẻ không lớn lắm.
Giờ phút này có 200 người cưỡi ngựa đi từ thông đạo vào trong quảng trường, 200 người này nhanh chóng cưỡi ngựa dàn thành hàng hai bên thông đạo. Trên quảng trường lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều tự giác đứng vào vị trí của mình.