Khi Vong Ma Là Người Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đây là tâm sự của một bạn trai sinh năm 2000. Yêu một người đã rất khó.! Yêu vong ma còn khó hơn. Cứ yêu và ghen khi chưa biết bạn gái mình chết từ khi nào ? Khi biết rồi thì bị vong hồn đó ghen tuông …
Xem Thêm

Chương 6
#6

Từ trên giường có tiếng ho, tôi quay người bật dậy. Ba tôi ngồi vuốt ngực :

– Ho một chút mà tức ngực quá!

Tôi đi tới gần vỗ lưng ba rồi hỏi :

– Ba không sao chứ? Con lấy nước ba uống nha!

Tôi nói rồi ra lấy nước , anh Tư vẫn nằm quay ra ngoài. Gối đầu bằng chiếc gối hoa màu đỏ. Không lẽ tôi nhìn gà hoá cuốc ư?

Đưa cho ba ca nước tôi về chỗ nằm xuống , tôi rướn người nhòm gầm giường..

– Tìm gì thế hả con?

Ba hỏi khiến tôi giật bắn mình.

– Con… À..con tìm cái này! Ba thấy ổn chưa? Sáng mai con đưa tới viện khám !

Ba tôi lắc đầu :

– Ba bị hoài à! Tuổi già mà ! Không sao đâu! Ngủ đi mai dậy sớm không chuyến muộn tối mới về tới nhà được.

– Dạ.!

Tôi trả lời xong rồi trở mình về phía anh Tư. Tôi chăm chú nhìn nơi sau gáy anh.. Gió quạt thổi làm cái bèo gối màu đò lật lên mà sao khi nãy tôi lại nhìn ra đôi mắt chứ? Không hiểu cảm giác của mình lúc này, tôi nhắm chặt mắt mong cho cơn buồn ngủ mau đến.

Đồng hồ kêu lên, với tay tắt chuông tôi đá chân anh Tư :

– Dậy đi làm Tư!

– Tao nghe thấy chuông rồi. Mày mua đồ ăn sáng và rồi đưa chú Dượng về giúp tao nhá.

– Dạ. Tư đi làm đi ! Lát đưa ba mẹ ra bến xe em cũng phải ghé qua chỗ làm, nghỉ không báo họ phạt chết!

Nghe thế anh Tư vội đến gần chỗ tôi đang đứng:

– Mày nói tao mới nhớ. Chiều qua có người gọi tới..tao bảo mày chết rồi!

Tôi nhăn nhúm:

– Giời..Tư lại nói thế à?

– Lúc đó mày không chết rồi là gì? Đến gần tối mới tỉnh chứ bộ?

Tôi không nói thêm đôi co với anh Tư nữa. Đúng là hôm qua tôi chết thật mà.. Đã có chuyện gì xảy ra với tôi? Sao tôi lại không nhớ hì hết vậy? Cứ luẩn quẩn với câu hỏi đó..tôi nhớ đến Hương. Cũng chằng thèm gọi hay nhắn cho tôi một lời!! Điên cả người tôi vò đầu đến tóc muốn rơi rụng.

” Yêu mà nhạt nhẽo thế này bảo sao phát khùng”.

Anh Tư đi làm còn tôi đưa ba mẹ ra bến xe. Nghĩ buổi sớm công an không đứng. Tôi kẹp ba người chạy thẳng chẳng thèm đi lối tắt.

Gần tới có tiếng tuýt còi, ba tôi run giọng :

– Chết rồi! Có công an!

Tôi run không kém. Dừng lại mà tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Nghĩ lần này chắc cú phạt và giữ giấy phép lai xe rồi.

Công an cố tuýt còi lần nữa ,anh ta quát lên:

– Xuống xe! Cho kiểm tra giấy tờ. Dám đầm ba hả?

Mặt nóng phừng phừng, bàn tay trở nên lạnh giá. Run run tôi đưa giấy tờ xe.

Giơ lên xem một lúc anh ta quay nhìn chúng tôi , nghe chuông điện thoại reo rồi bắt máy. Không hiểu bên kia nói gì anh ta gật đầu dạ liên tục. Sau đấy trả lại cho tôi :

– Đi đi. Lần sau đừng có đi ba. Không phải ai cũng dễ như tôi đâu !

Nói xong anh ta lên xe của mình phóng đi mất.

Tôi thờ phù rõ to ” may thật, xíu nữa là toi rồi”

Chờ ba mẹ ngồi vào chỗ trên xe khách tôi mới quành về. Vừa mới đạp nổ máy thì mẹ tôi gọi :

– Rằm tháng bảy nhà cúng đấy! Con có về không?

Tôi gãi đầu :

– Con chưa biết nữa! Nếu vào ngày nghỉ thì con về.

– Ừ.. Mẹ hỏi vậy thôi. Còn phụ thuộc công việc . Ở giữ sức con nhớ!

– Dạ. Con biết rồi! Ba mẹ yên tâm hihi

– Con về đi! Đi đường cẩn thận !

Tôi vẫy tạm biệt ba mẹ , tôi chạy xe tới chỗ làm luôn.

Mới dừng xe ở chốt bảo vệ , mấy chú đã chạy ra :

– Ơ Kiên hả ! Sao ai báo mày chết ? Các chú vừa đóng tiền đi viếng mày cho thằng Huân công đoàn.

Tôi cười cười :

– Cháu sống lại ạ hihi

– Thằng quỷ! Cả công ty đang nhốn nháo lên đấy. Vào trong đi!

– Dạ.

Tôi dắt xe để cạnh bờ tường rào hôm trước Hương đến và dựa vào gốc cây. Tôi nhớ Hương da diết !! Dù giận nhưng tôi yêu Hương nhiều lắm, lát nữa về tôi sẽ tới chỗ ở tập thể tìm xem sao. Dù Hương nói chuyển đi chỗ khác nhưng chắc chắn sẽ phải lên lớp. Nếu không gặp tôi liều hỏi Thắm vậy.

Vào trong văn phòng ai cũng hoảng sợ chạy. Mọi người tưởng tôi là ma.. Cũng đúng thôi! Là tôi tôi cũng chạy . Báo tử rồi mà hôm sau lù lù đến. Thử hỏi ai mà không sợ.? Giải thích xong tôi chào đi về.. Ngang qua nhà máy , chắc giờ giải lao..đứng ngoài lau mồ hôi thấy tôi Nam làm rơi cả mũ đội an toàn lắp bắp gọi :

– Kiên..Kiên! Mày..

Tôi chạy tới gần:

– Mày mày cái gì? Tao đây!

Nam há miệng mãi mới ra câu :

– Tao tao định lát về qua mày! Hôm qua tăng từ sáng đến 10h đêm, sáng nay lại làm ca 1.

Tôi cười :

– Cảm ơn mày! Tao không sao ! Hihi

Nam đập vai tôi :

– Tạ ơn trời phật! Tao cứ nghĩ mất đi thằng bạn thân rồi hic hic.

Tôi bám tay gật gật :

– Tao còn đây rồi. Được chưa? Vô làm đi tao về trước. Nghỉ hết hôm nay mai lại bắt đầu .

Như chợt nhớ ra điều gì, tôi đi được vài bước thì Nam gọi giật lại :

– Này! Chiều tối sang tao ăn rằm nhớ!

Tôi ngoái lại :

– Nhà cúng sớm thế à?

– Ừ! Là ngày giỗ của ông cố nên cúng luôn! Cũng không bảo ai, có bà bạn của má tới thôi ! Bả là người Hoa..

Tao với mày như anh em nhớ sang đấy !

– Tao biết rồi. Tao đi công chuyện xong chiều tao ghé!

Từ chỗ làm tôi chạy thẳng tới nơi ở của Hương. Vẫn con đường quen thuộc..tôi nhớ hình như mình đã từng ngồi xe khách đi qua đây.!

Bíp bíp còi phía sau khiến tôi loạng choạng tay lái sượt chống chân nhưng cả tôi và xe đều ngã nhào. Vỡ yếm xe , tay thắng bị cong gập dầu nhớt đổ lênh láng..

Tôi tìm mãi không có tiệm sửa . Dắt xe lui lên hướng nhà ở của Hương nhưng nghĩ thế nào tôi quay lại. Suốt dọc đường cũng chẳng thấy có lấy một tiệm sửa nào. Tôi tạt vào quán nước móc điện thoại gọi cho Hương , chuông thuê bao rồi tít tít.. Tôi bấm liên tục nhưng không liên lạc được. Uống hụm nước tôi gọi cho Nam. Thằng bạn thân có khác có chuông cái là bắt máy liền :

– Tao nghe đây!

– Tao té xe .. Hỏng hết rồi mà không thấy tiệm sửa. Khi nào về đón tao nhá!

– Ừ. Mày nhắn địa chỉ, ngồi đó chờ tao.

Tôi nhắn địa chỉ gửi cho Nam , uống cốc nước ngồi đợi. Trời nắng nóng quá.!

Trưa đến đường trở nên vắng hơn. Tng tốp sinh viê n đi về, tôi căng mắt nhìn xem có Hương không?

Ơ..Hương kìa! Đội nón ôm cặp trong đám đông đi trước. Tôi nhận ra cái áo !

Vội đứng lên tôi gọi :

– Hương ơi Hương!

Đám đông ấy có mấy người quay lại nhìn nhưng thấy không quen lại quay đi. Hương đội nói ôm cặp vẫn bước đều. Tôi chạy theo gọi , thậm chí hét lớn mà Hương chẳng ngoảnh mặt.

Thở dốc tôi chạy về quán nước. Bực bội quá! Gọi mà còn bơ nhau ! Càng thế tôi càng muốn gặp để nói cho rõ ràng. Uống một hơi hết cốc nước tôi ngội phịch vào cái ghế.

Lúc lâu!

Nam tới nói luyến thắng :

– Mày có sao không? Đi đi trên kia có tiệm sửa đấy. Mày dắt tao đẩy chân!

Tôi trả tiền nước quay ra nói :

– Tao không bị gì.! Cũng may!

Nam cau mặt chẹp chẹp miệng :

– Xui dữ vậy! Chắc đi coi bói đi mày! Tao là tao thấy lo .. Mới thoát chết giờ như này. Coi có vận hạn gì không?

Tôi cười xoà :

– Mày mê tín thế?

– Tao nói thật đó. Về tao hỏi má cho. Vụ đó má rành lắm!

Tôi dắt xe quay nói :

– Chuyện đó để sau đi mày. Tao sửa cái xe đã.!

Tôi dắt xe, phía sau Nam đẩy. Một đoạn có tiệm sửa. Chỗ này lúc nãy tôi đi qua mà sao không thấy chứ? Để xe đấy cho anh chủ . Tôi kéo Nam ra ngoài :

– Mày chở tao ra kia chút!

Nam ngạc nhiên:

– Không đợi lấy xe rồi hẵng đi!

– Chở tao một lát thôi.! Đợi lấy xong thì muộn mất. Chỗ ấy cũng gần đây!

Nam gật đầu đồng ý ,đề máy nổ tôi leo lên sau. Chúng tôi đi được đoạn ngắn chợt bánh xe lảo đảo rồi khực khực.

Giảm tay ga Nam cúi nhìn :

– Bể bánh rồi!

Tôi hỏi lại :

– Xịt lốp thật hả? Haiz..ngày gì mà xiu xẻo!

Cả hai xuống xe dắt ngược về tiệm sửa. Không còn cách nào khác, tôi và Nam đành ngồi ở tại đấy đợi cho đến khi sửa xong.

Gần 5h chúng tôi mới lên xe ra về. Nghĩ cũng muộn nên tôi quyết định không tới chỗ Hương lúc này nữa mà sẽ đến nhà Nam luôn. Mai tôi vẫn đi ca chiều , buổi sáng có thời gian nhiều tới thế nào chả gặp.

Đường tan tầm đông xe cộ thật. Tôi chạy từ từ theo Nam. Nhưng kì lạ là tôi có linh cảm ai đấy đi theo mình. Nhìn qua gương xe chỉ thấy dòng người nối đuôi nhau vội vã.

Qua nút giao thông tới đèn vàng tôi cố vượt chạy rồi ngoái lại phía sau.. Môt khoảng trống không nhưng tôi lại nghe thấy tiếng máy nổ. Nó nổ ngay sát bên dù lúc ấy chỉ có mỗi xe của tôi mà thôi.

Tôi thở thổi ra , hít vào thật sâu ! Cố nhấn ga theo kịp Nam. Từ hôm thấy đôi dép sau cây cột điện tôi hay bị thần hồn nát thần tính. Nhiều khi tưởng tượng ra đủ hình thù giống như đôi mắt đỏ rực đêm qua ấy.

Tới nhà Nam. Đúng vào giờ cúng.

Nam chỉ tay :

– Bạn má tới cúng đó! Vô đi mày!

Tôi gật đầu :

– Mày dắt xe đi thì tao mới vô được chứ?

– Hihi tao quên!

Tôi dắt xe , ôi sao nặng thế? Hay bể bánh! Tôi gồng sức mãi không dắt nổi. Bỗng bạn của má Nam ngưng cúng..bà ngước nhìn ra ngoài cổng chỗ tôi đang cố gắng dắt xe của mình.

Bà nhăn mặt, đứng lên đi ra bám vào tay lái nói :

– Con để bà giúp cho!

Vừa nói bà kéo nhẹ là cái xe đi vào trong. Tôi lấy làm lạ tự hỏi : sức mình không bằng bà hay sao? Không hiểu nổi nữa.!

Dựng gọn xe trong góc bà gọi tôi:

– Bạn của ai người ấy vào đi!

Nam ra kéo tay :

– Tương tư em nào khϊếp thế? Còn để tao ra rước hả?

Tôi không đáp ,cười trừ gãi tai đến nóng hết cả mặt. Bạn của má Nam sau khi dắt xe giúp tôi bà quay vào tiếp tục cúng. Thi thoảng bà đảo mắt ra cửa rồi cúi xuống trang sách chữ nho đọc nhẩm.

Gõ chuông kết thúc lần cúng. Bà nhìn hết một lượt quanh nhà, nhìn ra cổng, nhìn tôi..bà nhìn chằm chằm rồi nhíu mày..

---------

Thêm Bình Luận