Chương 5
#5
Nội nhìn tôi như đợi câu trả lời vì sao lại có mặt tại chốn này miệng tôi như có ai bóp chặt không tài nào nói được.
Một hồi Nội lay người tôi:
– Nói Nội nghe tại sao ở đây? Lẹ lên!
Như được thả lỏng tôi đáp:
– Con đi tới nhà bạn!
Nội chau mày :
– Bạn nào? Mọi lần dòng họ có ai sắp xuống là Nội được báo trước. Sao bay ở đây rồi mà chưa thấy ai báo gì?
Nội nhìn tôi rồi nhanh kéo tôi đi đến ngôi miếu ở ngoài cổng vào. May quá ra đây tôi nhận ra đường lúc khi xe buýt dừng tài xế kêu mọi người xuống. Tôi quay tứ phía tìm Hương nhưng những phía ấy chỉ thấy lối đi dài hun hút. Mập mờ mập mờ như buổi sớm ở quê có sương mù!
Trước miếu có người đứng nhìn rất dữ tợn. Ông ta chống thanh sắt xuống trợn mắt hỏi:
– Có việc gì?
Nội tôi cúi chào :
– Tôi có chuyện này mong được giúp đỡ..chả là thằng cháu này đã tới đây mà sao tôi không thấy nghe nói .
Ông ta nói lớn :
– Đọc họ tên nhanh!
– Đỗ Xuân Kiên – sinh19 tháng 7 năm 2000 .
Nghe xong ông ta đi vào trong miếu nói tôi và Nội chờ. Tợ sệt tôi trốn sau lưng Nội ,mắt vẫn nhìn xung quanh tìm Hương. Suốt từ nãy tới giờ chẳng lẽ Hương không thấy tôi ư?
Mải suy nghĩ, Nội cốc đầu tôi :
– Bay nhìn gì há?
Tôi lúng túng :
– Vừa nãy con đi cùng bạn mà giờ không thấy đâu cả?
– Bay nhớ tên bạn không?
Tôi gật đầu :
– Dạ. Tên Hương nhà ở thôn Hạ quê mình đó Nội.
– Ừ. Nội hiểu rồi.
Một lúc trong miếu ông ta đi ra cùng mới một người nữa, vị này mặc áo màu đen như thời vua quan ngày xưa trên tay cầm cuốn tập có đánh dấu trang gấp mép lại.
Vị này thấy tôi và Nội liền quắc tay :
– Hai bà cháu lại đây!
– Dạ!
Nội khom người cảm tạ rồi kéo tôi đứng mặt vị quan kia . Ông ta nhìn tôi, nhìn cuốn tập lắc đầu :
– Chưa đến lúc xuống? Ai đưa tới đây?
Tôi cúi đầu run lẩy bẩy, Nội vỗ vai ..tôi hít thở thật sâu :
– Con..đến nhà bạn..bạn tới đón..
Vị quan quắc mắt :
– Bạn? Xuống đây bằng gì?
– Dạ..bạn tên Hương..tụi con đi xe buýt.
Quan hừ lên một tiếng sau đó quát :
– Gọi lái xe đến!
Tôi và Nội lùi lại đứng một góc. Không biết họ liên lạc như nào , đằng kia tài xế đang tới gần rồi nói với nhau gì ấy rất lâu sau đấy đến gần tôi rất khẽ :
– Ra xe tôi đưa về!
Tôi tính bước theo nhưng Nội ngăn lại. Tiến đến nơi vị quan và người đứng trước cửa miếu vừa nãy cúi người nói :
– Cảm ơn ngài! Quả là cháu tôi chưa đến số.!
Quan ôn tồn :
– Có thể quay về!
Nội ngập ngừng :
– Tôi..tôi muốn hỏi..tại sao cháu nó chưa tới lúc mà ai có thể dắt xuống? Nếu như không gặp tôi thì..
– Không gặp bà thì khi kiểm tra không đúng người ta cũng trả về .Theo như ta biết thì vong linh dắt xuống có giao ước vợ chồng với Kiên , liên quan là Kiên có nợ cần trả nhưng lại dễ tin lời rủ. Vong linh gọi và trả lời đồng ý đi cùng. Hơn nữa..cô ta tự tìm đến cái chết .. Có uẩn khuất nên chưa cam chịu..!
Tôi nghe thấy thế toàn thân lạnh ngắt, run đến nỗi răng va vào nhau cập cập .Nội nắm tay tôi, tay Nội cũng lạnh. Tôi hiểu ra là Hương đã chết..về rủ tôi đi theo. Tôi và Hương mới chỉ yêu nhau chứ đã cưới đâu mà giao ước vợ chồng?
Ngay sau đấy tài xế đưa tôi ra ngoài cổng. Chiếc xe buýt đã mở cửa chờ. Nội cũng đi cùng, bùi ngùi rớm nước mắt :
– Bay về đi, có ai rủ đừng có nghe theo nghen.!
Tôi ôm Nội khóc tu tu như trẻ con:
– Dạ. Con biết rồi Nội. Nội ở lại mạnh giỏi nha!
– Cha bố anh! Dưới này có khi nào bệnh tật đâu. Ráng ở trên đó nhá!
Dứt lời Nội đẩy tôi lên xe, xe từ từ chuyển bánh. Tôi nhìn Nội khuất dần mà tim nhói đau.. Giá như Nội còn sống thì tốt biết mấy! Thở dài tôi ngả đầu vào ghế, trên xe chỉ có mỗi mình , không gian u ám quá ! Rõ là trong xe mà tôi không thể thấy những ghế bên cạnh. Tôi nghĩ đến Hương. Tại sao Hương lại kết thúc đời mình? Sau lần này tôi sẽ về quê sẽ tới nhà Hương.
Tôi mỏi mắt quá! Trĩu lại không mở ra được..tôi gắng mãi nhưng chẳng thể chống lại. Cứ thế tôi lịm dần đi..
————————————————————
Khẽ trở mình. Ôi người tê hết thế này! Lại còn có cái gì phủ lên mặt nữa.! Tôi kéo cái gì ấy phủ lên mặt xuống chống tay ngồi bật dậy. Đèn sáng khiến tôi chói loá cả mắt. Đây là ở đâu?
Bỗng có tiếng hét thất thanh, tiếng bỏ chạy hỗn loạn:
– Cứu..cứu..! Ôi mẹ ơi !
Nghĩ bên ngoài có chuyện, tôi lò dò bước ra, chân tê như kiến bò chẳng thể đi nhanh . Tôi bám vào cửa, những người kia vừa chạy vừa quay lại nhìn .
Phía hành lang anh Tư đang đi tới, thấy tôi anh gọi lớn :
– Kiên..Kiên! mày .. !
Gần hơn anh thở hổn hển đập vào vai tôi:
– Thằng quỷ! Mày..mày còn sống?
Tôi nhăn mặt :
– Tư nói kì vậy? Em chả sống thì chết hả?
Anh Tư ôm chầm lấy tôi ngẹn ngào!! Tôi thật sự không hiểu? Đầu óc mụ mị không nhớ gì cả cứ mơ hồ..
Tôi đẩy anh Tư ra hỏi :
– Sao em lại ở đây?
– Mày không thấy đây là bệnh viện hả? Chiều tao đi làm về thấy mày vẫn nằm tư thế lúc sáng. Gọi không có biểu hiện gì..không thở nữa. Hoảng quá tao đưa tới đây. Bác sĩ đoán mày bị đột quỵ não.. !
Tôi lắc đầu :
– Tư nói em chẳng tin!
Anh Tư la lên :
– Bộ nghĩ tao nói giỡn hả? Tao điện thoại về quê rồi . Bố mẹ mày cũng sắp lên đấy!
Tôi hoảng hốt :
– Đưa em mượn máy ! Em gọi về kẻo bố mẹ lo. !
– Ừ. Nhưng giờ vào trong đợi tao đi gọi bác sĩ. Ơn trời! Mày phước lớn!
Tôi vào trong bấm máy gọi ,bố mẹ tôi đi được nửa đường rồi . Tôi nói quay lại nhưng bố mẹ không chịu. Nằng nặc muốn lên xem tình hình thế nào dù may mắn tôi đã tỉnh lại .
Thu xếp xong anh Tư chở tôi về phòng trọ. Trời sẩm tối, tôi ngồi sau cố nghĩ chuyện gì xảy ra với mình nhưng suy nghĩ cứ mập mờ. Chỉ thoáng qua là tôi mơ thấy Nội rồi Nội tiễn tôi ra xe để đi đâu đó ! Tôi thở dài..
Úi! Tôi giật mình..
Chiếc xe máy đi bên cạnh song song người lái đội mũ bảo hiểm có kính che dáng người giống Hương quá! Tóc buộc túm bay bay cái đuôi. Lúc anh Tư vọt lên tôi nhìn lén.. Trùng hợp đôi mắt qua lớp kính che cũng nhìn .. Tôi ngờ ngợ! Hay là Hương? Nhớ là trên này Hương đi xe đạp mà! Đến ngã tư, xe dừng đèn đỏ tôi quay hẳn người tính gọi nhưng người kia quẹo vào đường khác..rất nhanhmất hút ngay sau ấy !
Về tới phòng trọ . Mọi người xúm lại hỏi thăm, tôi còn sống trở về ai nấy đều ngạc nhiên. Tiếp chuyện một lúc tôi dọn dẹp qua phòng cho sạch. Anh Tư thì đi luôn ra bến xe đón bố mẹ tôi.
Vào nhà tắm tôi không bật điện , đèn phòng ngoài hắt vào cũng sáng lắm ! Có chút hoảng vì sau bồn cầu có khối đen cuộn thành một đống. Tôi lẩm bẩm ” Tư này để cái gì trong kia gớm quá” Với công tắc tôi nhấn, bóng tuýp sáng choang. Chỗ đấy không có khối đen cuộn nào cả. Chắc tôi mới tỉnh lại nên hoa mắt thôi.
Vội rửa mặt tôi đi ra . Cầm điện thoại tôi bấm số của Hương. Lần này chuông thuê bao.. Tôi giận thực sự, tắt mắt không gọi nữa.
Có tiếng anh Tư ngoài hẻm :
– Tới rồi tới rồi! Cô chú vô đi ạ! Kiên ơi!
Tôi lao ra đỡ giỏ đồ trên tay mẹ :
– Bố mẹ vất vả quá! Con khoẻ mà , bố mẹ vào nhà nghỉ ngơi ạ!
Mẹ tôi khóc , cười chả nói được gì. Im lặng một lúc bố tôi nói :
– Không sao là may rồi.! Làm gì cũng phải giữ sức khỏe con nhớ!
– Dạ.!
– Bố mẹ ở đêm nay sáng mai về sớm!
Anh Tư gần đấy nghe vậy liền chạy lại :
– Mất công lên đây rồi cô dượng chơi vài hôm. Chi mà về gấp vậy?
– Ở quê còn bao việc, đang vụ mùa. Lại tới rằm nữa! Anh em tụi bay bảo ban nhau làm ăn . Em nó còn dại, mày chú ý nó giúp dượng..!
Anh Tư xoa tay cười:
– Dạ. Dượng cứ yên tâm hihi
Sau cuộc nói chuyện. Tôi, anh Tư cùng bố mẹ ra đầu hẻm ăn tối. Quán gỏi vịt lâu rồi tôi mới ghé. Hôm nay quán vắng thế? Mọi ngày tôi đi làm về tầm này đông nghịt . Bốn người chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện nhưng bị ngắt quãng bởi tiếng la quát của chủ quán. Chẳng hiểu sao con chó cứ cắn vào cái bàn để trống cạnh tôi. Quát thế nào nó cũng
không im..
Chị chủ quán nói với người làm :
– Em đốt phong long chưa?
– Rồi chị ạ!
– Rồi thì ra chém vía giúp chị. Ai vía nặng thế chứ! Như này sao có khách vô!
Nói đoạn nhỏ người làm mang con dao bào ra đường chém liên tục lên không trung. Sau tiếng vυ"t vυ"t bắt đầu có gió thổi. Con chó đang cắn bỗng im bặt. Nó nguẩy đuôi đi vào trong . Gió mỗi lúc một mạnh thốc cả cái bạt căng đến tuột dây. Tôi và mọi người mau thanh toán để về . Đang yên đang lành muốn đổ mưa có chán không cơ chứ!
Đêm đó bố mẹ nằm trên giường . Tôi và anh Tư trải chiếu nằm dưới đất. Mai đi ca sáng nên tôi nằm trong cạnh thành giường , tôi lấy cái mền che gầm lại sợ có muỗi. Vẫn để bóng đèn ngủ quả nhót! Cũng mệt nên nằm xuống là tôi thiu thiu ngay ..
Chợt có tiếng gõ cửa, anh Tư nhổm đầu cằn nhằn :
– Mãi thì không sao, vừa mới khoá cái cưa.!
Tôi chẳng nói gì, anh Tư cũng không dậy mà nằm xuống. Tiếng gõ cửa mạnh hơn cứ ầm ầm như ai dùng cả hai tay đập vậy. Tôi vẫn nằm im.. Trên giường chắc bố mẹ tôi đã ngủ say nên không nghe thấy .
Anh Tư bực mình hỏi :
– Ai đấy?
Có tiếng phụ nữ đáp :
– Em phòng kế bên.. Cho e xin chai nước lọc !
– Ừ chờ anh mở cửa!
Anh Tư dậy lấy chìa khoá. Không bật đèn sáng, mở khoá đi ra ngó nghiêng rồi lại cài cửa :
– Nói xin nước mà ra chẳng thấy đâu? Lần sau không cho nữa!
Tôi ngổm người :
– Không có ai hả Tư! Vô ngủ đi, mai còn đi làm!
Anh Tư ừ rồi nằm đắp mền quay mặt ra ngoài. Tôi cũng nhắm mắt. Mệt thật! Người cứ oải oải..gió thổi khiến cho cánh cửa sổ va vào thanh sắt bập bập. Tôi làm biếng dậy quá nên mặc kệ. Kéo cái mền ngăn gầm giường đắp.
Ối..! Tôi ôm miệng. Lấy chân khều khều anh Tư . Trong gầm giường có..có đôi mắt đỏ rực nhìn tôi không chớp! Đưa tay ra sau tôi tìm anh Tư nhưng không chạm tới. Tôi vung tay mạnh quay lại, anh Tư vẫn tư thế người ra ngoài nhưng mặt lại ở phía tôi đôi mắt mở đỏ rực nhoẻn miệng cười..
---------