Khi Vong Ma Là Người Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đây là tâm sự của một bạn trai sinh năm 2000. Yêu một người đã rất khó.! Yêu vong ma còn khó hơn. Cứ yêu và ghen khi chưa biết bạn gái mình chết từ khi nào ? Khi biết rồi thì bị vong hồn đó ghen tuông …
Xem Thêm

Chương 1
#1

Tôi và Hương sinh ra lớn lên ở vùng quê nghèo. Hai đứa hai thôn khác nhau nhưng học chung trường cấp ba. Đều là con út trong gia đình 5 anh em, những khó khăn nhọc nhằn cũng đã nếm đủ. Tôi không ước gì chỉ mong mai sau có một công việc ổn định có thể giúp đỡ được bố mẹ. Sau tốt nghiệp tôi không thi đại học mà khăn gói lên thành phố đi làm. Anh Tư bà con với tôi ở đây mấy năm rồi , lần này nhờ anh xin giúp làm công nhân trong một khu công nghiệp.

Tôi ở trọ cùng anh Tư, công việc theo ca nên thời gian rảnh tôi lại thấy nhớ nhà !. Đang ở quê yên tĩnh mà, lên đây nhộn nhịp quá! Chắc tôi chưa thích ứng nên tâm trạng cứ sao sao , cảm giác chỉ muốn về thôi.

Hương thi đậu đại học sư phạm cũng lên thành phố , học cách chỗ tôi không xa lắm. Ban ngày đi học, tối đến thì đi gia sư . Còn những ngày nghỉ chúng tôi dành cho nhau. Nhận lời yêu khá lâu rồi nhưng quyết tâm thoát nghèo mới tiến đến hôn nhân. Tình yêu êm đềm như thế cho đến một hôm..

Bữa nay chủ nhật, tôi chỉnh chu tới gặp nàng. Mới sẩm tối đã đóng thùng, nhìn đồng hồ. Anh Tư đang ế chả có ma nào nhòm ngó, đi ra đi vào trêu tôi:

– Kiên! Làm gì mà nôn nóng thế mày? Chốc nữa là gặp rồi còn gì!

Tôi soi gương vuốt lại tóc tủm tỉm :

– Khi nào anh có người yêu có khi còn hơn em ấy chứ!

Anh Tư nhăn mặt :

– Thôi đi đi, mày cứ nói quá! Tối về mua hột vịt lộn nhá!

Tôi dắt xe đề cho nổ máy phóng đi mới ngoái lại :

– Có liền.! Cứ ở nhà đợi em!

Đi nửa đường , bỗng gió thổi mạnh cây cối như nghiêng ngả cả. Được hôm gặp nhau mà thời tiết thế này chán thật! Nghĩ vậy tôi tăng ga phóng nhanh hơn một chút nhưng không ổn. Gió mạnh quá! Từng đợt từng đợt tốc thẳng khiến mắt tôi toàn cát, không thể mở ra nổi. Có lẽ sắp mưa chăng? Mưa tôi cũng đi, một tuần gặp có một lần nên không gì có thể cản được .

Gió mạnh thế ấy vậy mà không mưa lấy một hạt. Cuối cùng tôi cũng đến chỗ ở của Hương. Dãy nhà tập thể trường chỉ có vài ngọn đèn vàng trông chẳng đủ sáng cứ mờ ảo kiểu gì ấy

.! Hương đã đứng đợi ngoài cổng từ khi nào .. Tôi thắng xe kít kít bấm còi :

– Đợi anh lâu chưa? Tự dưng gió lớn quá. Cát bay hết vào người đây này!

Hương nhìn tôi cười đưa cho cái khăn giấy, tay phủi phủi áo :

– Anh lau đỡ đi! Gió mạnh quá .. Hèn gì ..

Em cũng vừa mới tới . Mình ra ghế đá công viên gần đây nhé!

Tôi có chút ngạc nhiên vì hẹn từ lần trước đi ăn hủ tíu mà? Hay là Hương quên nhỉ! Tôi còn chưa ăn gì nữa.

Quay xe hướng công viên tôi kéo tay :

– Mình đi ăn tối rồi tới đó nhớ!

Hương ngồi lên xe phụng phịu :

– Em ăn rồi..đi đi..đi một lát em về còn bài vở nữa.Mai em phải trả bài.!

– Anh biết rồi!

Tôi chỉ nói có vậy rồi không hỏi gì thêm, tôi với tay Hương để qua eo mình. Gần Hương mà trong tôi cứ lo lo, có điều gì ấy khang khác! Là gì tôi chẳng thể đoán ra..hay..hay có người mới nên muốn chia tay? Cứ mải suy nghĩ lung tung tôi đi quá công viên ấy.

Hương bấu áo :

– Anh đi đâu vậy? Đằng kia kìa! Quay lại đi!

– Ừ, anh..anh xin lỗi!

Tôi quành chạy vào công viên, dựng xe trước ghế đá, Hương xuống ngồi lên đó, đưa cho tôi cái kẹo cao su rồi bóc cho mình ăn trước. Tôi thấy làm lạ hỏi :

– Em mệt trong người hả? Thấy khác mọi lần. Ngồi đây , anh ra mua chai nước nhé!

– Em không sao. Anh đi mua đi..em chờ!

Tôi phóng xe đi một mạch tới quán tạp hoá rồi quay lại.. Công viên vắng thế? Không lẽ trời về khuya rồi?

Tôi đi lại ghế đá vừa nãy không thấy Hương đâu. Nhốn nhác bốn xung quanh tìm gọi..

Bỗng có ai đập vai từ phía sau.

Giật mình tôi nói lớn:

– Ôi! Làm anh hết hồn? Nói ngồi đây đợi , em đi đâu về đấy?

Hương vuốt tóc xoã ngang vai mình cười cười :

– Em đi hỏi giờ!

Tôi nhăn nhó gắt nhẹ :

– Hỏi giờ ? Hay em hẹn với ai nữa chứ gì, ở đây vắng thế này có ai đâu mà hỏi?

– Ai bảo không có ai? Anh nhìn đi!

Hương nói rồi chỉ bụi cây phía trước có bóng người đang đi vào đấy! Tôi căng mắt nhìn : chỗ sáng không đi, vào đấy đứng có mà muỗi đốt chết.

Hương kéo tôi xuống ghế, mở chai nước :

– Anh uống đi, cả tuần mới gặp nhau..anh cứ thế!

Tôi hằm hằm ngồi xuống, trong công viên lúc này không một bóng người ngoại trừ chúng tôi và ai đó vừa nãy trong bụi cây . Dù có đèn điện nhưng vắng vẻ cũng rờn rợn . Cơn gió thổi qua xào xạc những đám lá cây đu đưa đua đưa. Hương cúi đầu nhìn chân mình đẩy đẩy.. Rồi ngửng đầu nhìn tôi :

– Mấy giờ rồi hả anh?

– Gần 9h rồi!

Hương gật đầu :

– Gần 9h rồi ư? Không biết là ngày mấy nhỉ?

Tôi khó chịu lắm nhưng cố nhịn, định bụng quan sát xem Hương có nói hở gì là chết với tôi. Đi học mà còn không nhớ ngày tháng.!

Đang mải suy nghĩ cho riêng mình, có chút giật nảy khi Hương chạm tay tôi nói rất khẽ :

– Đầu tuần em về quê vài hôm! về ăn rằm tháng bảy hihi

Tôi chẳng hỏi gì thêm chỉ gật đầu. Ở đây từng ấy năm chúng tôi chỉ có dịp lễ tết được nghỉ thì mới về nhà thôi, tự dưng lại bảo về ăn rằm.

Đúng là có gì mờ ám đây.!

– Anh nghĩ gì mà im lặng vậy? Có về thì đi cùng em.

– Anh còn công việc không nghỉ được.!

Tôi trả lời rồi đứng ra chỗ cái xe tựa vào đấy. Gió lại bắt đầu thổi mạnh. Trong bóng tối lá cây cứ rì rào như có người nói thầm vậy.. Phía xa có bóng đèn ô tô đang đi tới chiếu thẳng rọi chói cả mắt. Tôi quay sang nhìn.. Hương ngồi như bất động nhìn chằm chằm về hướng có ánh đèn ấy rồi chợt nhìn sang tôi sau đó lại cúi xuống.

Tiến lại gần tôi bám vai :

– Em có chuyện gì hở ? Hôm nay rất khác!

Hương đáp nhưng mặt vẫn cúi xuống :

– Em có chuyện gì đâu! Anh này.. Mình có thể cưới bây giờ không?

Tôi ngạc nhiên há hốc miệng:

– Cưới bay giờ á? Chẳng phải chúng ta hẹn khi nào em học xong sao?

Hương không nói gì, đứng lên đi về phía lùm cây cúi xuống nhặt cái gì đó rồi đến trước mặt tôi chìa ra hai cọng dây thun :

– Giả vờ trước thôi! Mình trao nhẫn nhé!

Hương nói rồi gập đôi sợi dây thun đeo cho tôi, còn sợi kia tôi đeo lại cho cô ấy.Hương ngả đầu vào vai tôi thủ thỉ :

– Mình đã là vợ chồng rồi! Từ nay anh là của riêng em!

Tôi hôn lên trán Hương thay cho câu trả lời. Phía xa kia không còn nhìn thấy ánh đèn xe đâu nữa. Rõ lạ? Trong ấy cụt đường muốn đi ra phải ngang qua chỗ tôi chứ? Lại còn không nghe thấy cả tiếng động!

Gió thổi rít lên từng hồi, bụi cát bay mù mịt thành lốc xoáy. Tôi kéo chặt tay Hương bám vào xe. Chắc có bão!

Đùng..ầm..

Tiếng sét đánh vang trời in hằn vệt sáng dài. Tôi cuống cuồng quay xe :

– Mưa đến rồi, lên xe mình về không ướt bây giờ.

Hương nhìn tôi,chợt ôm chầm lấy :

– Cho em ôm thêm một lát, một lát thôi!

– Hihi nhớ anh hay sao thế?

– Ừ em em sẽ rất nhớ anh!

Chúng tôi cứ như thế mặc cho gió thổi mạnh bạo, mặc cho sấm chớp đì đùng. Cho đến khi lác đác có hạt mưa mới lên xe đi..khi ấy cũng là lúc có ánh đèn xe phía sau rọi sáng. Nó cứ như ma lúc ẩn lúc hiện. Nhìn qua gương chỉ thấy loá ,tôi lắng tai nghe mãi xem có tiếng động hay không..nhưng chả nghe thấy gì!

Có lúc ngoái đầu lại thì Hương vỗ lưng:

– Chạy xe mà anh cứ quay sau thế hở? Chú ý kẻo đυ.ng xe bây giờ kìa!

Về đến khu nhà tập thể của trường Hương tạm biệt tôi rồi nhanh chóng bước vào trong . Lấy điện thoại ra tôi nhắn tin chỉ là chúc em ngủ ngon như mọi lần tôi vẫn làm.

Hương đi nhanh thật..mới đó mà chẳng thấy đâu.!

Tôi lắc đầu rồi nổ máy! Ủa mà có ai đứng thậm thụt sau cột điện thế? Hay là thằng nào muốn hẹn hò với Hương? Ghen tuông nổi lên tôi rú ga phóng ra đấy!

Ơ! – Tôi tự nói với mình.

Không có ai cả? Thế quái nào mình lại nhìn ra người đứng chứ!

Vụt..ụt..

Tiếng động khiến tim tôi đập mạnh! Bên kia đường cũng sau cây cột điện một bóng đen chạy vυ"t sang vội vã..

---------

Thêm Bình Luận