Giải Trinh nói những lời này không phải thương lượng cùng Thời An, mà là thông tri.
Nói xong không màn Thời An có nguyện ý hay không, trực tiếp xoay người Thời An, một tay khác đặt nơi gáy cậu, đem cậu ấn lên người mình.
Thời An cảm thấy đây chính là lúc nhân sinh của cậu phản ứng nhanh nhất. Hai tay Thời An đẩy ngực Giản Trinh, đầu nghiêng một bên, buộc miệng thốt ra: "Anh nói Du Phi Trần sao?"
Cảm nhận được sức nặng của Giải Trinh lần nữa đè lên người mình, Thời An vội nói: "Nếu anh nói người đó là Du Phi Trần, tôi có thể cảm nhận được, hắn...hắn là người rất mơ hồ, hơn nữa tôi cũng không có tới gần hắn"
Thời An méo muốn bại lộ chính mình có hệ thống, không nói thẳng ra thân phận Du Phi Trần, chỉ đành hàm hồ miêu tả Du Phi Trần có chút kỳ lạ. Hơn nữa cậu không có nói sai, cậu không hề chủ động tới gần Du Phi Trần, là Du Phi Trần cứ cập kè bên cậu.
Giải Trinh nhìn cậu khẩn trương, bộ dáng hề hề đáng thương nhịn không được phát ra một tiếng cười khẽ.
Thời An hai tay chống ngực, cậu có thể cảm giác được tay mình chuyển động theo l*иg ngực phập phồng của đối phương.
Cậu không được tự nhiên cuộn tròn ngón tay, hai tay buông xuống.
"Xem ra em cũng không ngốc như tôi nghĩ." Giải Trinh ung dung nói.
"Vậy, cho nên tôi không cần anh nói rõ, anh buông tôi ra, tôi không cho anh hôn đâu" Thời An nói, cậu lùi về sau vài bước, cả người từ đầu đến chân tràn ngập kháng cự.
Nhưng Giải Trinh không hề buông cậu ra, còn nhéo sau gáy của Thời An, hơi thở gặp nhau, một ấm áp một lạnh lẽo, hòa quyện giao triền, tuy hai thành một.
"Không cần tôi nói cho em, em cũng cho tôi hôn" Giải Trinh nói: "Vừa rồi ở phòng học, em cho rằng dựa vào em có thể kháng cự mê thuật? Nếu không nhờ tôi, hiện tại người bên cạnh em đã đổi thành Du Phi Trần"
Thời An nghĩ tới cơn gió vừa rồi, thổi một cái là tỉnh táo liền.
"Trận gió kia... là anh?"
"Em nghĩ sao?" Giải Trinh tiến về phía trước, cơ hồ là đang đối môi Thời An nói chuyện: "Đương nhiên là tôi"
"Du Phi Trần vốn dĩ ở cùng một ký túc xá với em, hiện tại đi học cũng muốn ngồi cùng em, thằng chó đó bám lấy em, em nói xem, vì cái gì một hai cứ quấn lấy em, cùng nhau như hình với bóng?"
"Em còn không biết, Du Phi Trần trong nhà điều là đạo sĩ, loại gia thế ít người biết đến này đều có điểm không bình thường. Bọn họ thích nhất là đem người sống ra làm thí nghiệm huyền phép, đặc biệt là người có da thịt trắng trẻo... thích hợp để luyện hoạt thi"
"Em nói hắn dính em như vậy, có phải hay không muốn bắt em đem luyện hoạt thi"
Huyền học thế gia xuất thân từ đạo sĩ đuổi quỷ bị nói thành tà môn ngoại đạo luyện hoá cương thi, Thời An vốn dĩ cảm thấy đối với những gì Giải Trinh nói có chút cạn lời, nhưng nghe đến vế sau, muôn vàn từ ngữ chưa thể nói ra đều biến thành sợ hãi.
Nói đến, cậu cũng cảm thấy Du Phi Trần luôn đem lại cho người khác cảm giác không thoải mái, rõ ràng nhìn thực ôn nhu, nhưng cái ôn nhu này như vẻ bọc bên ngoài, làm người khác không khỏi sợ hãi rốt cuộc bộ mặt thật sự của Du Phi Trần là dạng gì?
Chẳng lẽ Du Phi Trần thật sự đem cậu làm thi sống?
Đáng sợ nhất là, Thời An lặng lẽ hỏi hệ thống, hệ thống cho cậu đáp án: "Không nhất định"
Du Phi Trần xuất thân huyền học thế gia là thật, có năng lực đuổi quỷ, luyện thi cũng là thật, đối với Thời An quá mức chú ý cũng là thật, nói không chừng Du Phi Trần thật sự muốn đem Thời An làm thành tiêu bản cơ thể sống, cái xác không hồn cũng là thật.
Giải Trinh rũ con ngươi quan sát cảm xúc Thời An biến hóa, nhìn trên mặt cậu lộ ra hoảng sợ, khóe môi anh nhẹ nhàng gợi lên một cái độ cung.
"Những hoạt thi do thế gia chế ra không phải là thứ tốt, em sợ hãi những thứ đó, lại đi cùng hắn, chi bằng tìm tôi che chở cho em"
Thời An chớp chớp mắt, nhịn không được bĩu môi: "Bọn họ không tốt, anh liền tốt? Cả hai người đều không phải kẻ tốt!"
"Chính anh là lệ quỷ của thế giới này, anh càng không đáng tin!"
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú đang tươi cười của Giải Trinh cứng đờ, ngay sau đó Thời An cảm thấy hai má của mình bị bóp chặt, miệng mất khống chế chu lên, dùng sức cũng không thoát ra.
"Không biết tốt xấu" Âm thanh của Giải Trinh vang lên bên tai: "Là tôi không phải người, vậy em cẩn thận nghĩ lại một chút, tôi hại em à? Chúng ta gặp nhau vài lần, tôi từng gây bất lợi cho em?"
"Em nữa đêm tự tiện mò đến dãy nhà học cũ làm phiền tôi thanh tịnh, tôi cũng chưa thương tổn em một phân nào, còn Du Phi Trần? Hắn là người, nhưng hắn không chỉ một lần muốn khống chế suy nghĩ của em, ai tốt ai xấu, em không nhìn ra?"
Thời An nhíu mày, còn muốn phản bác lại nhưng Giải Trinh không cho cậu cơ hội. Anh cúi đầu ngậm lấy môi Thời An.
Thời An chỉ cảm thấy từng trận hàn khí từ người Giải Trinh tràn vào cơ thể, thực mau, cả người đều chìm trong biển băng.
"Ưʍ..."
Đây là lần thứ hai Thời An hôn môi với lệ quỷ.
Bởi vì Giải Trinh không phải là người, nên đầu lưỡi rất dài, đối phương quấn quýt, khuấy đảo trong khoang miệng, Thời An chỉ cảm thấy nụ hôn này làm cậu hít thở không thông.
Khoang miệng bị vật thể lạnh băng ướŧ áŧ nhồi đến tràn đầy, cố tình đầu lưỡi kia lúc nào cũng trường đi khắp nơi, nước bọt không kịp nuốt cứ thế chảy dọc khoé môi xuống dưới.
Thời An có chút chịu không nổi, cậu muốn đẩy Giải Trinh lại bị lệ quỷ ôm lấy chặt chẽ.
Một bàn tay đối phương dễ dàng chế trụ hai tay cậu, có được ưu thế của mình, sự chống cự của Thời An đối với Giải Trinh như đệm thịt mèo con cào ngứa, chỉ có thể bị bắt thừa nhận nụ hôn sâu đến hít thở khó khăn.
"Ngoan..." Giải Trinh dán bờ môi của mình, mơ hồ nói: "Lại hôn thêm một cái"
"Ưʍ...ưʍ... không" Lời cự tuyệt của Thời An bị Giải Trinh cắn nuốt vào bụng.
Không biết qua bao lâu, Giải Trinh rốt cuộc buông cậu ra, khí lạnh cũng tùy theo thối lui, Thời An cảm giác từ đầu lưỡi đến miệng toàn bộ đều đã tê rần.
Bởi vì bị hôn, cả người Thời An có chút mơ hồ, chân cẳng có chút nhũn ra, cậu đỡ bồn rửa tay mới có thể đứng vững.
Chung quanh sương mù càng ngày càng loãng, độ ấm giống như cũng tăng trở lại, không giống cái lạnh lẽo vừa rồi.
Cảnh tượng quỷ dị dần tiêu tán.
Chuông đi học vang lên, Thời An hoàn hồn.
Cậu ngẩn đầu xem, nhà vệ sinh đã khôi phục bộ dạng bình thường, thân ảnh Giải Trinh biến mất, có thể nhìn thấy mấy đồng học khác vội vàng từ nhà vệ sinh chạy ra, hướng về phòng học.
Thời An nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt dời về phía tấm gương.
Cậu hai mắt phiếm hồng, hơi nước còn chưa khô, môi cũng bị sưng, vừa thấy khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Lại bị quỷ chiếm tiện nghi!
Đệch...
"Yên tâm, không hôn free"
Âm thanh Giải Trinh bỗng nhiên vang lên, Thời An cả kinh ngẩn đầu nhìn khắp nơi, lại không nhìn thấy Giải Trinh ở đâu.
Cậu chờ câu nói tiếp theo của Giải Trinh, kết quả đợi nửa ngày cũng không có, nhìn tình cảnh này có thể đối phương đã trở về dãy nhà học cũ rồi!
"A! Chiếm xong tiện nghi còn chơi người, tính nết thật tốt"
"Còn không hôn free? Không hôn free cũng có thể hôn sao?"
Cảm nhận được cảm xúc Thời An hạ xuống, hệ thống nhịn không được lên tiếng an ủi: "Không có việc gì, hệ thống chúng tôi đều có công năng tự động che chắn, tôi không nhìn ra bộ dáng cậu bị khi dễ"
Thời An: "..."
Thời An xoa đôi môi có chút tê dại, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn mi an ủi, bất quá...mi im mồm đừng nói chuyện"
Hệ thống: “……”
Thời An dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn bộ dáng bình thường một chút, liền trở về phòng học.
Cũng may là tiết ngữ văn, giáo viên không khó lắm, đến trễ cũng được vào học. Thời An sợ bộ dáng của mình bị người ta dòm ngó, cậu cố ý cúi đầu, thẳng đến trở lại chỗ ngồi, mới có dũng khí ngẩn đầu lên.
Nhưng dù cậu làm như vậy, Du Phi Trần vẫn nhìn rõ mồn một.
Đôi môi kia kiều diễm ướŧ áŧ, bộ dáng như bị người khác hưởng dụng qua.
*Bụp* một tiếng, là âm thanh bút lông đứt gãy, động tĩnh nhỏ nhoi ở lớp học không dẫn đến sự chú ý, bị tiếng giảng bài của giáo viên bao phủ.
Du Phi Trần mặt vô biểu tình đem cây bút chính mình vô ý bẻ gãy ném qua một bên, sau đó cầm một cây mới ra dùng.
Không có gì, chỉ là một con quỷ mà thôi, không đáng sợ.
Sớm hay muộn sẽ có một ngày, hắn sẽ làm đồ vật không sạch sẽ kia biến mất không còn dấu vết.
ヾ(❀╹◡╹)ノ゙❀~
Ngày hôm qua vừa mới học các môn thực hành, hôm nay tiết học chủ yếu là giảng lại lý thuyết.
Bài học thế này, Thời An trên cơ bản đã tốt nghiệp đại học liền đem tri thức trả lại cho giáo viên.
Cậu cảm thấy nội dung hôm nay rất quan trọng, đều bám sát nội dung giáo viên đang giảng, nhưng rất nhiều lần cậu không thể tập trung tinh lực, lâu lâu còn thất thần.
Kỳ thi sắp tới còn khoảng một năm, lúc ấy cục mau xuyên làm việc hiệu suất thấp cũng nên cho cậu rời đi, không học hay học vẫn thế.
Thời An tay chống cằm, tay phải cầm bút vô ý thức mở cuốn tập ra viết, chờ cậu lấy lại tinh thần, mới phát hiện trên giấy tràn ngập tên Giải Trinh cùng Du Phi Trần.
Cậu phản ứng lại, có chút chột dạ từ phía sau nhìn thoáng qua Du Phi Trần, sau đó cẩn thận đem tờ giấy xé xuống, ném vào thùng rác.
Tuy rằng cậu không nghĩ đến nhưng vừa rồi cậu xác nhận suy nghĩ đến hai người kia... Không đúng, là một người một quỷ.
Theo lý thuyết cậu hẳn là sợ hãi Giải Trinh, nhưng theo như lời Giải Trinh đối phương xác thật không có làm ra hành vi gì thương tổn cậu.
Ngay cả Kha Càn bạo lực đều đối với cậu rống to, quát tháo, lệ quỷ kia làm quá mức chỉ có chiếm tiện nghi cậu một chút.
À, còn có, lên sân có chút doạ người.
Trái lại, Du Phi Trần nhiều lần khống chế suy nghĩ của cậu, cậu còn chứng kiến Du Phi Trần khống chế suy nghĩ người khác.
Một người xuất thân từ huyền học thế gia, có được năng lực như vậy luôn làm người khác nhịn không được sợ hãi.
Du Phi Trần…… Thật sự sẽ đem người luyện thành hoạt thi sao?
Hắn là vai chính - chính nghĩa, hẳn là không làm đâu?
Thời An gọi hệ thống: "Kết cục của thế giới này là thế nào? Là Du Phi Trần thu phục Giải Trinh?"
"Tôi không thể biết được toàn bộ cốt truyện nhưng « tiếng đàn lúc nửa đêm » thuộc về thần quái loại A, loại này kịch bản kết thúc cốt truyện rất đơn giản, đó là vai chính cảm hóa quỷ quái hoặc là vai chính tiêu diệt quỷ quái"
"Nếu là cảm hóa, như vậy vai chính sẽ tiến hành điều tra những chuyện năm xưa quỷ quái trải qua, hóa giải oán niệm. Nếu là tiêu diệt, quỷ quái sẽ nhiều lần ác ý bày mưu, vai chính thông qua lần lượt sự kiện tìm kiếm tung tích quỷ quái cùng nhược điểm sau đó tiêu diệt"
"Trước mắt mưu đồ ác ý của quỷ quái chưa xuất hiện, tôi nghĩ khuynh hướng kịch bản thế giới này là vai chính cảm hóa quỷ quái. Nhưng đều đó không xác định, các sự kiện ác ý có khả năng phát sinh phía sau"
"À..."
Thời An hỏi hệ thống rất nhiều về vấn đề của kịch bản thế giới thần quái, nhưng 5223 cũng chỉ là hệ thống pháo hôi, nó có rất nhiều lỗ hổng, cho nên Thời An không có đạt được thông tin hữu hiệu.
Tiết ngữ văn kết thúc, vừa lúc là thể dục giữa giờ, bạn học trong ban lục tục hướng sân thể dục mà đi. Thời An muốn trực nhật, liền ở lại phòng học.
Khéo, chính là, hôm nay Du Phi Trần cũng trực nhật với cậu.
Thời An hiện tại vô pháp bình thường đối đãi với Du Phi Trần, cho nên cậu cố ý cách xa hắn, nhưng Du Phi Trần xem như không hiểu mâu thuẫn nhỏ này, ánh mắt cứ ghim lên người Thời An.
Thời An cạn lời, đành phải đón nhận ánh mắt kia, hỏi hắn có chuyện gì.
Du Phi Trần nhìn chằm chằm mắt Thời An, hỏi: "Tiết ngữ văn, cậu đi đâu, làm cái gì?"
Thời An có thể nhận thấy ánh mắt đối phương nhìn mình không thích hợp, mỗi lần muốn khống chế ý thức người khác, Du Phi Trần đều dùng ánh mắt này.
Nhưng rất kỳ quái, lần này cậu không có cảm giác bị khống chế.
Hai người không tiếng động nhìn nhau trong chốc lát, Du Phi Trần đại khái cũng ý thức được vấn đề này, tươi cười dối trá trên mặt từ từ phai nhạt.
Ánh mắt hắn đảo qua trên ngực Thời An, hắn khẽ nhíu mi, sau đó lễ phép mỉm cười giải thích: "Bởi vì tiết đầu ngữ văn cậu đến muộn, tôi sợ cậu gặp việc khó khăn, cho nên mới hỏi một chút"
Thời An theo bản năng sờ ngực, lắc đầu, “Không có.”
Cậu phát hiện trước ngực có thêm một sợi dây.
"Không có thì tốt" Du Phi Trần lại nhìn thoáng ngực cậu, quay đầu rời đi.
Thời An xoay người, từ cổ áo móc ra sợi dây kia. Đó là một sợi dây, có mặt hình giọt nước bằng thủy tinh màu lam, nhìn qua rất đẹp, sờ lên lại lành lạnh.
Du Phi Trần nhìn qua nhìn lại, là nhìn sợi dây này sao? Cái mặt dây chuyền này làm cậu không bị đối phương khống chế?
Sợi dây này, là Giải Trinh cho mình?
Lúc cậu rời nhà vệ sinh, Giải Trinh nói không hôn free, là bởi vì Giải Trinh cho cậu sợi dây này, chính nó đã ngăn chặn ý định khống chế của Du Phi Trần đối với cậu?.