- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Pháo Hôi Linh Dị Văn
- Chương 7
Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Pháo Hôi Linh Dị Văn
Chương 7
"Trên sàn tại sao lại có tàn giấy chứ?"
Thời An nghĩ, không tự chủ liền đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Du Phi Trần theo ánh mắt cậu nhìn đi, khi nhìn thấy tàn giấy vụ trên mặt đất, hắn có chút vội vàng đứng lên, cầm chổi quét tới tấp.
Hắn nhìn cậu giải thích: "Vừa rồi phát hiện một con gián, tôi dẫm chết nó, thứ đồ chơi này quá đáng ghét, tôi đem gói trong tờ giấy rồi đốt bỏ"
Nghe được có gián, Thời An không để ý hắn giải thích rốt cuộc có hợp lý hay không, cậu bị doạ trực tiếp đứng lên trên ghế.
"Gián? Bây giờ còn không?"
Cậu là người phương Bắc vốn không thể nào sợ gián, nhưng đi Phương Nam học đại học, kiến thức phương Nam phóng đại về con gián, về sau gián trở thành sinh vật mà cậu sợ hãi nhất, không gì sánh nổi.
Du Phi Trần bị bộ dạng của cậu làm cho tức cười: "Đã không còn, đừng sợ"
Hắn đi đến trước mặt Thời An, vươn một bàn tay những đầu lên nhìn cậu: "Nè, đi xuống!"
Thời An không có mượn lực hắn, chính mình đỡ ghế bối rối xuống dưới. Cậu cảm thấy chính mình là một nam sinh, nghe được con gián đã phản ứng như thế thực sự rất mất mặt rồi. Thời An sờ sờ cổ giải thích: "nhà tôi trước kia ở phương Bắc, sau này đến phương Nam tận mắt nhìn thấy và nghe được sự tích về con gián, tôi... hơi sợ"
"Không có gì, tôi hiểu mà" Du Phi Trần nói: "Ở phương Nam có rất nhiều người địa phương sợ gián"
Thời An không lên tiếng. Không biết vì cái gì, Du Phi Trần tuy rằng cho người ta cảm giác thật ôn nhu, nhưng Thời An vẫn cảm thấy cùng hắn ở chung có chút không thoải mái, cho nên đề tài này kết thúc cậu liền cầm khăn lông chạy vào nhà vệ sinh lau tóc.
Thời An cố ý đêm thời gian kéo dài một chút đến khi Du Phi Trần tắt đèn mới từ nhà vệ sinh đi ra.
Du Phi Trần còn đang đọc sách, cậu đem khăn lông phơi ở ban công, cùng Du Phi Trần chào hỏi, bò nhanh lên giường.
o(〃^▽^〃)o em là dãy phân cách...
Sáng sớm hôm sau, người học sinh cao tam không có thói quen làm việc và nghỉ ngơi Thời - An cuối cùng cũng dậy được. Bất quá buổi tối ngày hôm trước cậu đã đặt báo thức, nên hôm nay không cần bạn cùng phòng kêu.
Lúc Thời An xuống giường, Du Phi Trần ở toilet rửa mặt, mặc khác bốn người bạn cùng phòng đang nói chuyện phiếm.
Bọn họ nói tối hôm qua rất kỳ quái, rõ ràng đang tán gẫu rất vui vẻ, cái gì cũng chưa chuẩn bị kỹ càng, kết quả bỗng nhiên cơn buồn ngủ ập tới, ngăn cũng ngăn không được, hơn nữa cơ hồ là chịu khống chế lên giường đi ngủ.
Thời An cũng cảm thấy bốn người bọn họ vào tối hôm qua rất lạ, đang muốn nghiêm túc nghe 4 đương sự kia nêu lên cảm thụ, thì bọn họ liền ngừng lại không nói nữa.
Cậu nghiêng đầu xem, chỉ thấy bốn người kia lại ngẩn ngơ, nhìn cậu chằm chằm, trên gò má có chút phớt hồng. (/ω\)
Thời An: “……”
Du Phi Trần từ toilet đi ra, nhìn bầu không khí ngượng ngùng này trong mắt hiện lên một tia không vui, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, làm bốn người đang ngơ ngẩn phục hồi lại tinh thần.
Hắn hỏi kia bốn người: "Các cậu không phải chuẩn bị tốt rồi sao? Đi học đi! "
Nếu ngày bình thường 4 người kia khẳng định sẽ đi trước, nhưng hôm nay...
Bốn người đồng thời nhìn thoáng qua Thời An, trong đó một người nói: “Không có việc gì, dù sao thời gian còn sớm, chờ các cậu luôn, chúng ta ở một phòng thì phải đồng lòng"
Sự không vui trong mắt Du Phi Trần càng nồng đậm, Thời An ngược lại không có gì, cậu bắt đầu đẩy nhanh tiến độ động tác.
Túm cái váy lại, cho người ta đợi là trai hư.
Thời An nhanh chóng thay quần áo cầm khăn lông cùng ly đánh răng đi rửa mặt.
Kết quả rửa mặt xong đi ra, bốn người bạn vừa rồi còn nói một phòng thì phải đồng lòng, đã đi không còn một mống.
Thời An ngốc lăng, hỏi Du Phi Trần: "Ê, bọn họ không phải đợi hai đứa mình hả? "
Du Phi Trần lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Vừa nghe chậm trễ không tới được căn tin mua cá hương ti, bánh bao nhân thịt thì chạy nhanh còn hơn thỏ.
"Ầy... " Nghe thấy đáp án này Thời An có chút dở khóc dở cười: "Vậy được rồi, còn cậu không đi trước sao? Chuẩn bị đầy đủ chưa, xuống nhà ăn còn phải xếp hàng đấy!"
"Không có việc gì" Du Phi Trần đẩy gọng mắt kính, dùng một loại ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu: "Tôi chờ cậu"
Cảm giác không được tự nhiên lại tới, Thời An có chút hoảng loạn rũ lông mi, xoay người nhét sách vào cặp.
Cậu cảm thấy ánh mắt Du Phi Trần nhìn cậu không mấy tốt lắm, giống như là... một thợ săn ngụy trang cao cấp đang rình xem con mồi của mình, mang theo ý niệm nhất định phải bắt được nó.
Làm công tác chuẩn bị xong, Thời An quay đầu nói với Du Phi Trần: "Xong rồi, chúng ta đi"
Du Phi Trần lên tiếng, hai người cùng nhau ra cửa.
Đi tới bên ngoài cuối cùng Thời An có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng Du Phi Trần cách cậu rất gần, nhưng không gian rộng lớn xuôi theo dòng người luôn mang cho cậu cảm giác an toàn.
Hai người đi tới nhà ăn, lúc này muốn mua ít đồ ăn sáng, khổ nổi mỗi cái cửa sổ đều đầy ắp người, vài người tới sớm thì đứng đầu tiên, đồ ăn nhìn giống bánh bao bột ngô đều bày tới cửa.
Thời An vừa thấy cảnh này biết sẽ tới trễ cậu nói với Du Phi Trần: "Hay không ăn, chúng ta đi siêu thị mua bánh mì?"
Du Phi Trần không tán đồng, hắn nói: “Bánh mì không có gì dinh dưỡng, vẫn là ăn bánh bao có nhân cái gì đó"
Nói xong, cho Thời An chờ ở một bên, chính mình đi xếp hàng.
Thời An cảm thấy như vậy không tốt lắm, hai người đi cùng nhau, dựa vào cái gì người ta đi xếp hàng còn chính mình đứng chỗ này chờ? Cậu không phải loại người thích gây phiền toái cho người khác, cậu nghĩ bản thân sẽ đi mua.
Nhưng không biết vì cái gì, Thời An cùng Du Phi Trần nhìn nhau một chút, cậu liền thay đổi chủ ý.
Nháy mắt cậu có ý nghĩ, có người giúp xếp hàng mua đồ ăn thật tốt, bớt việc.
Thời An ngoan ngoãn chờ ở tại chỗ, cậu nhìn Du Phi Trần, Du Phi Trần thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu, cười cười với cậu.
Bỗng Thời An cảm giác được sự khác thường, bởi vì hệ thống đột ngột lên tiếng.
"Tôi muốn nói cho cậu biết"
Âm thanh hệ thống như chuông cảnh báo. Thời An vừa nghe thấy, ý thức mông lung trở nên rõ ràng, cả người liền thanh tỉnh.
Cậu hồi tưởng một chút sự kiện phát sinh vừa rồi, Du Phi Trần cho cậu chờ ở nơi này, chính mình đi xếp hàng mua bánh bao.
Trời đựu... Cậu, cậu sẽ làm phiền người khác đến vậy sao?
"Ký chủ?"
"Hửm, tôi ở đây, xảy ra chuyện gì?"
5223 đang nói chuyện, Thời An đành phải đem nghi ngờ trong lòng buông xuống.
"Tôi muốn nói cho cậu biết, Du Phi Trần, cũng chính là bạn cùng phòng của cậu, là vai chính của thế giới này"
Thời An sửng sốt và giây sau mới phản ứng lại: "Vai chính? Ý gì chứ, vai chính không phải Giải Trinh sao?"
"Thế dưới này là từ mộ quyển thần quái tên gọi « Tiếng đàn lúc nửa đêm » dựng nên, Giải Trinh cũng coi là vai chính, nhưng không phải vai chính số một, người ta thường gọi là nam phụ"
"Đồng dạng « tiếng đàn lúc nửa đêm » là loại thần quái, quỷ quái thuộc về vai ác, chuyên hại người. Cho nên vai chính, nhất định là nhân loại, hắn sẽ trợ giúp mọi người tiêu diệt quỷ quái, thế giới sẽ trở nên yên bình"
Thời An ngày thường không xem phim kinh dị, đối với kịch bản phim kinh dị nửa chữ cũng không biết.
Bất quá cậu có một cái nghi vấn: "Nếu Du Phi Trần là nam chính, vậy tại sao từ lúc tới đây cậu không nói cho tôi biết!"
Hệ thống trầm mặc một chút mới trả lời: "Tôi là hệ thống pháo hôi, có được tư liệu thế giới rất ít, trong tình huống bình thường chỉ có thể để biết đến cốt truyện trước lúc cậu chết, biết Du Phi Trần là nam chính, sau đó vẫn phải đi xin thêm tư liệu"
Thời An nghe vậy hai mắt sáng lên: "Vậy cậu biết được cốt truyện của thế giới này phát triển như thế nào đúng không?"
"Không, quyền hạn của tôi nhiều nhất là có thể biết được tư liệu của các nhân vật trong thế giới, chính là tóm tắt sơ yếu lý lịch vai chính vai phụ"
"Tôi không nghĩ tới cậu là một pháo hôi, thế nhưng có thể tới gần nam chính, bất quá cẩn thận nghĩ lại loại sắp xếp này cũng có đạo lý, nam chính muốn đuổi quỷ, nếu quỷ quái thương tổn người ở gần hắn nhất cụ thể là bạn cùng phòng của hắn, phương tiện hắn thu thập manh mối càng dễ dàng hơn"
"À..."
"Tôi nói cho cậu cái này, bởi vì tôi thấy được Du Phi Trần không phải nhân vật hạn tép riu. Hắn xuất thân từ gia đình đạo sĩ, đối với huyền thuật tương đối thành thạo, hắn có thể đuổi quỷ cũng có thể làm ảnh hưởng người, cậu là mệnh pháo hôi, nhất định tận lực chú ý"
Thời An nhớ rõ tối hôm qua trước cửa nhà vệ sinh có một một góc giấy đốt dở, Giải Trinh cũng đột ngột rời đi, là bởi vì Du Phi Trần sao?
Còn việc ảnh hưởng người, đêm qua bốn bạn cùng phòng đều nói chính mình chịu khống chế liền lên giường ngủ, có phải hay không đều do Du Phi Trần làm?
Tưởng tượng như thế, Thời An chỉ cảm thấy sau lưng đã đổ một trận mồ hôi lạnh, toàn thân đều nổi da gà.
Đơn giản như vậy là có thể khống chế đầu óc người khác, có phải hay không lúc nãy chính mình cũng bị khống chế?
Chỉ là...có lẽ, vừa rồi nếu cậu không đồng ý cho Du Phi Trần đi xếp hàng mua bánh bao đã bị khống chế?
Thời An cảm thấy thế giới này thật là đáng sợ, rõ ràng chỉ có một lệ quỷ, nhưng cậu hai ngày này gặp phải mấy cái, từ người đến quỷ lại đến người, người nào cũng rất khủng bố.
Thời An tư duy phát tán, bỗng nhiên, một phần bữa ăn sáng đưa tới trước mắt mình.
Là hai cái bánh bao cùng một ly sữa đậu nành.
Giương mắt, trước mặt là Du Phi Trần đang tủm tỉm cười.
Thời An lùi về sau một bước, lùi xong mới cảm thấy hành vi của mình thực sự không lễ phép, còn có chút khả nghi, cậu lại bước lên phía trước nửa bước, tiếp nhận đồ ăn sáng từ tay Du Phi Trần.
"Cảm ơn, đi thôi"
"Ừ" Du Phi Trần lên tiếng, hắn nhìn Thôi An miệng nhai bánh bao, bỗng nhiên nói: "Vừa rồi có người nói cái gì với cậu?"
"Không có" Thời An trả lời, bước chân tạm dừng, có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn.
Vừa rồi không có ai nói cái gì với cậu, nhưng có hệ thống nói với cậu.
Du Phi Trần nhìn ra?
Sự nghi hoặc cùng cảnh giác trong mắt cậu quá rõ ràng, Du Phi Trần cười cười, ra vẻ thoải mái mà giải thích: "Nhìn cậu có vẻ không vui, tôi còn tưởng rằng bởi vì cậu vừa đứng ở đó chờ tôi rồi đυ.ng phải giáo viên bị phê bình"
"Giáo viên ở trường học chúng ta chính là như vậy, học sinh ở trong trường ngàn vạn không thể nhàn rỗi, muốn mua đồ ăn liền chạy nhanh đi mua không thể đứng một chỗ, ở trên đường không thể đi cần phải chạy, bởi vì Cao Trung mỗi một phút mỗi một giây đều rất trân quý, không thể lãng phí."
Thời An từng học cao trung, cậu cũng trải qua cảm giác này, đi trên đường gặp được giáo viên họ sẽ cầm loa thúc giục học sinh làm mọi thứ nhanh lên.
Này cũng giúp cậu tìm một bậc thang đi xuống, Thời An vội vàng nói: "Đúng vậy, vừa rồi có một giáo viên không mấy quen biết nói tôi không nên đứng đó lãng phí thời gian, tôi nói tôi chờ bạn cùng phòng, giáo viên nhìn tôi vài cái mới rời đi"
Du Phi Trần cười vài tiếng, tiếp theo cùng cậu phun tào nói về ba chế độ của trường học.
Vẻ tươi cười ôn hòa bất đồng với ánh mắt lạnh lẽo mà hắn giấu sau mặt kính.
Rốt cuộc là ai nói chuyện về hắn cho Thời An biết.
Ngàn vạn lần đừng để cho hắn bắt được.
__________
Cầu bơm máu, chứ tui lười quá:))
Mỗi ngày ở nhà là một niềm vui:))
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Pháo Hôi Linh Dị Văn
- Chương 7