Chương 23: Tịch Lương Uyên đến cứu

Khoảng một phút sau, Tịch Lương Uyên mới trả lời: “Được.”

Đồng thời buông tay Lam Nhu ra.

Nhưng mà Lam Nhu vừa mới chỉ nắm lấy tay cầm của cửa, chuẩn bị đóng lại, thì Tịch Lương Uyên đột nhiên xông vào.

Lam Nhu bị dọa giật mình, tay nắm chặt góc áo, lưng bị dồn áp sát vào cánh cửa.

Tịch Lương Uyên nhìn bộ dáng của Lam Nhu hiện giờ từ trên xuống, ánh mắt tối sầm lại, rồi cởϊ áσ khoác phủ lên người cậu.

Áo khoác rất to, che hết người Lam Nhu, trên người Lam Nhu bây giờ dính hai mùi hương của đàn ông, giống như hoàn toàn bị độc chiếm.

“Tôi sẽ đưa em đi, ở đây có quần áo cho em mặc sao? Cố Lẫm cũng đâu phải người tốt, em cảm thấy cậu ta sẽ chuẩn bị quần áo cho em mặc sao?” Tịch Lương Uyên chỉnh lại áo cho Lam Nhu, kéo khóa kín mít cho cậu.

“Tôi, tôi mặc của anh ấy không được sao?” Lam Nhu cắn môi dưới, rũ mắt, khó xử nói.

Phía dưới của cậu cũng không thể không mặc gì được, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra ngoài sao!

“Không được!”

Tịch Lương Uyên trả lời rất nhanh, lại thấy bản thân có phải hơi lớn tiếng, liền điều chỉnh lại giọng điệu giống như dỗ dành cậu: “Em mặc quần áo của cậu ta về sẽ khiến người khác dị nghị?”

“Em đợi một chút, chờ tôi 15 phút, tôi đi mua quần áo cho em.”

Quả thật hắn cũng không có ý định để Lam Nhu đi ra ngoài mà không mặc gì, chân trắng như vậy, còn lâu hắn mới để thằng khác nhìn thấy?

Tịch Lương Uyên vừa rời đi, Lam Nhu liền đóng cửa lại.

Làm Tịch Lương Uyên phải dừng bước, còn tưởng rằng chính mình bị hoài nghi.

Nhưng thực tế không phải, Lam Nhu không muốn để lộ dáng vẻ này ra ngoài thôi.

Nhỡ đâu có người đi ngang qua, nhìn thấy dáng vẻ này của ẻm, ẻm sẽ xấu hổ giận dỗi mất!

Tịch Lương Uyên nói chờ mười lăm phút, nhưng rất nhanh mười phút đã trở lại.

Hắn vẫn còn thời gian check điện thoại, sợ Lam Nhu chạy mất.

Hắn chỉ mua một cái quần, một túi giấy, còn có một cái hộp, nhìn không biết bên trong có cái gì.

Lam Nhu nhận lấy túi giấy, mở ra.

Bên trong chỉ có một cái quần và một cái qυầи ɭóŧ màu trắng bằng bông.

Nhưng thứ này ở nhà mới mặc được thôi mò, đi ra ngoài mặc có vẻ hơi....

Với lại đây là kiểu dáng dành cho mấy bạn nữ mà, tên này có sở thích này sao, thật biếи ŧɦái.

Lam Nhu đấu tranh tư tưởng hồ lâu, cảm thấy nhức nhức cái đầu, Tịch Lương Uyên không mua qυầи ɭóŧ cũng không mua áo phông.

Lam Nhu: “……”

“um, sao, sao tôi không thấy đồ lót?” Lam Nhu nhìn về phía Tịch Lương Uyên.

“À, chết, xin lỗi em nhé, tôi quên mất.” Tịch Lương Uyên nói xin lỗi nhưng vẻ mặt rất bình thản.

Giống như đồ lót có hay không có cũng như nhau mà thôi.

Lam Nhu quẫn bách không biết nên làm sao, đồ Tịch Lương Uyên mua giúp cũng chưa có mặc vào luôn.

“Tôi không mua đồ lót thì em vẫn không chịu mặc quần áo vào à? Thôi được rồi, giờ tôi đi mua cho em, nhưng tôi không chắc Cố Lẫm sẽ trở lại đây lúc nào đâu ……” Tịch Lương Uyên câu môi.

“Vậy, vậy không cần nữa, tôi sẽ mặc mà……” Lam Nhu vội vàng lắc đầu,cậu sao dám làm phiền công 3 đi mua đồ tiếp?

Công 3 là của thụ chính, loại chuyện này nên làm cho thụ chính thôi, có thể giúp pháo hôi nhỏ nhoi như cậu một lần, cậu đã cảm kích lắm rồi.

Cuối cùng, Lam Nhu nhìn túi quần áo Tịch Lương Uyên mua cho mình, cậu nhấp môi dưới, rồi lại nhìn về phía Tịch Lương Uyên nói: “Vậy tôi vào trong thay đồ, anh đợi tôi một chút nhé?”

Lam Nhu làm sao dám mặc đồ trước mặt công 3?

Với lại phía dưới cậu không có mặc qυầи ɭóŧ. Tuy được áo trên che khuất, nhưng cậu vẫn có cảm giác như đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hớ hênh trước mặt người ta.

“Em không cần câu nệ vậy đâu.” Tịch Lương Uyên tới gần Lam Nhu, nhanh tay vòng ra sau cổ đánh ngất cậu “Ngoan nào, tôi mặc quần áo cho em nhé…”

Đây là câu cuối cùng mà Lam Nhu nghe được trước khi mất đi ý thức.

Tịch Lương Uyên ôm lấy cậu kéo vào trong lòng.

Bé con bé như cục kẹo, trắng mềm mà hắn ngày đêm thương nhớ giờ đang ở trong lòng hắn.

Còn rất thơm, Tịch Lương Uyên như tên biếи ŧɦái hít lấy hít để trên cổ Lam Nhu.

Thơm quá, mùi hương này sao lại thơm như vậy chứ, như từ làn da tiết ra, ánh mắt Tịch Lương Uyên càng thêm âm trầm, trộm cọ xát dươиɠ ѵậŧ đang nhô lên trong quần hắn vài cái trên người cậu.

Tùy tiện thỏa mãn thú tính một lúc, rồi phát giác nơi này không thuộc lãnh thổ của hắn, không tiện làm vài chuyện quấn quýt .

Ôm Lam Nhu một lúc lâu, Tịch Lương Uyên mới dần thả lỏng chút.

Bàn tay của hắn xoa cổ Lam Nhu, mân mê vết đổ hắn gây ra.

Sao có thể đẹp đến như vậy chứ?

Tịch Lương Uyên không có dùng quá sức, nhìn vết đỏ mờ mờ hắn cũng đã thấy đau lòng rồi.

Rồi hắn lại tiếp tục di chuyển xuống nắm lấy bàn tay ấm áp của Lam Nhu xoa nhẹ một lúc lâu, giống như đền bù phía cổ không nỡ động vào.

Nhưng nơi đó càng xoa càng đỏ, trực tiếp đỏ một tảng lớn.

Càng đỏ càng đẹp.

Da em ấy mềm quá, sờ vào còn rất thích, tâm trạng Tịch Lương Uyên trở nên tốt hơn, Tịch Lương Uyên còn muốn sờ mó toàn thân Lam Nhu nữa.

Nhưng hắn không có làm như vậy, hắn còn nhớ rõ, đây là chỗ của Cố Lẫm.