Chương 12-2: Cái lỗ nhỏ xinh đẹp như vậy, đánh mấy cái lại càng xinh đẹp (H)

Bách Bác lấy xì gà từ tay người hầu chậm rãi đút vào hai lỗ nhỏ, toàn thư thái ngồi ở trên ghế, vươn tay kéo lấy xích chó, nhấc thân trên con chó lên, dùng ngón tay gãi gãi cằm nó, từ trên cao nhìn xuống thản nhiên cười: “Về sau nếu không nghe lời, thứ chờ ngươi sẽ không còn chỉ là roi nữa. Nói thật, cái lỗ nhỏ xinh đẹp như vậy, đánh mấy cái lại càng xinh đẹp…”

Thở mạnh một hơi, thiếu chút nữa Bách Bác không kiềm chế được du͙© vọиɠ trong lòng, yết hầu run rẩy kịch liệt mới có thể miễn cưỡng khống chế bản thân, có chút căng thẳng nhìn ánh mắt Phó Quy ở đối diện đang cực kì khó chịu nhìn chằm chằm.

Haiz, nếu có thể đeo mấy cái khuyên vàng vào âʍ ѵậŧ và hậu môn xinh đẹp của anh Phó, đánh vào âʍ ѵậŧ một cái, khi huấn luyện không những vô cùng lạc thú mà anh Phó khi đi cũng bị qυầи ɭóŧ ma sát mà chảy nước.

Bách Bác ho nhẹ một tiếng, cố gắng thu hồi tâm trí đang phân tán lung tung, lướt ngón tay dọc theo cằm Phó Quy, mở ra mặt nạ che mặt hình miệng chó, lộ ra cái miệng đang bị nhét chặt.

Công tử trẻ tuổi lạnh lùng vẻ mặt không kiên nhẫn rút ra nút bịt miệng khỏi miệng cẩu nô, dùng ngón tay xoa xoa đôi môi đầy đặn màu hồng nhạt của cảnh quan Lạc, tay ép đầu đối phương đặt lên hạ bộ của chính mình, thản nhiên ra lệnh: “Liếʍ.”

Thấy anh Phó không thể tự mình làm, Bách Bác phối hợp chủ động rút ra côn ŧᏂịŧ đã trướng đau trực tiếp nhét vào khoang miệng ấm áp của anh Phó.

Hàm răng Phó Quy cạ cạ, suýt chút nữa theo bản năng cắn nát! Kiên nhẫn nhịn xuống, cậu vươn đầu lưỡi liếʍ hai cái.

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên khẩu giao cho người khác nhưng lần trước từ đầu đến cuối đều là cậu bị ép chặt hàm, khoang miệng trực tiếp bị nhét vào, làm sao có thể hầu hạ người khác.

Bách Bác cũng không ghét bỏ, dù sao nội dung của kịch bản chính là muốn cậu ta dạy dỗ kĩ năng khẩu giao của Lạc Hà. Cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh Phó, lấy từ trong tay người hầu một cái kẹp tinh xảo có chuông treo phía dưới, lạnh lùng cười: “Cảnh quan Lạc, đây là chiếc kẹp hậu môn mới phát minh ở thế giới ngầm, dùng để dạy dỗ nô ɭệ không nghe lời.”

Nói xong, cậu ta lấy cái kẹp đưa lại cho người hầu, ra lệnh: “Làm cho cảnh quan Lạc hưởng thụ một chút.:

Nhất thời Phó Quy trở nên hoảng sợ, cái kẹp kia dài chừng hai thước, tuy rằng không có răng nhọn gì nhưng mà hậu môn mềm như vậy, nghĩ cũng biết sẽ vô cùng đau!

Không đợi cậu kháng nghi, hậu môn bị người ta dùng lực banh ra, lỗ hậu đột nhiên đau nhức! Nhưng rất nhanh cảm giác râm ran không nói nên lời truyền tới, cậu lúc này mới nhận ra cái kẹp không những rung mà còn có thể phóng điện!

A a, cảm giác thật sự rất lạ, hơn nữa lúc này cơ thể cậu đã sớm bị kí©h thí©ɧ cho không ngừng chảy nước–

Mà làm cho cậu xấu hổ hơn đó là, cái thứ đồ chơi hư hỏng này còn phát ra tiếng!

“Mỗi tiếng chuông đều khác nhau, không biết cảnh quan Lạc có thể phát ra được mấy loại?” Bách Bác cười cười, kiềm chế sự hưng phấn thì thầm hỏi nhỏ: “Anh Phó thích không?”

Con mẹ nó chỉ có cậu mới thích món đồ chơi biếи ŧɦái như thế! Lỗ hậu Phó Quy bắt đầu ngứa ngáy, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu ngứa!

Cậu cố gắng nhịn xuống, rốt cuộc vẫn ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ người này, liếʍ theo đường dọc vài cái. Thật phiền phức, không phải là con lai sao? Sao dươиɠ ѵậŧ lại dài thế–

Lưng Bách Bác tê rần, nhịn không được thở ra một hơi. Chỉ cần nhìn thấy đôi môi đầy đặn xinh đẹp mê người của anh Phó đang ma sát côn ŧᏂịŧ của cậu ta, hưởng thụ bằng mắt thôi cũng làm cho cả người tê dại vô cùng sung sướиɠ, nếu anh Phó có kĩ thuật một chút, không phải đơn thuần chỉ biết liếʍ lung tung, cũng không phải dùng răng cắn nhất định cảm giác sẽ càng thêm hoàn mĩ.

Cậu ta không nhịn được dùng tay nâng cằm anh Phó lên, một bên hưởng thủ một bên dạy dỗ: “Há miệng to một chút, đầu lưỡi dùng sức hướng về phía trước ấn vào đường gân phía dưới dươиɠ ѵậŧ, sau đó nuốt xuống… Đúng rồi, đừng dùng răng, dùng môi bao bọc đi… Bọc cả môi, dùng sức mím chặt một chút… Đúng, nuốt xuống, thả lỏng yết hầu, nuốt trọn…. Tuyệt lắm bảo bối, cậu đều nuốt trọn cả rồi! Cứ duy trì như vậy, môi bọc đến tận gốc, vươn đầu lưỡi ra liếʍ tinh hoàn…”

“Chậc– thật không nghe lời.” Ngón tay Bách Bác vẫy vẫy, người hầu lập tức cầm lấy một cái kẹp, mở ra lỗ hậu Phó Quy kẹp vào vách thịt non mềm.