Chương 1: Dụ Sơ Nguyên

[Mong là giờ học thể dục chiều nay có thể gặp Dụ Sơ Nguyên.]

Buổi chiều thứ sáu, trong giờ tự học có một giọng nói tràn đầy mong đợi rơi vào tai Mạnh Phàm Yểu, âm thanh này trong phòng học yên tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng. Sự tập trung của cậu nháy mắt bị đánh gãy, cậu dừng bút, đảo mắt nhìn quanh lớp một vòng rồi mới xác định mục tiêu là một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa ngồi bàn thứ ba từ dưới đếm lên bên cửa sổ. Nữ sinh đó là đóa hoa của lớp cậu, vóc dáng cao gầy, làn da trắng hồng rạng rỡ, có vô số người theo đuổi nhưng rõ ràng đã trao tim cho nam sinh tên "Dụ Sơ Nguyên".

Dụ Sơ Nguyên.

Đây không phải lần đầu vườn trường nghe thấy cái tên này. Đó là một học sinh vừa chuyển đến đây, hoàn cảnh gia đình giàu có, tính cách ôn hòa, quan trọng nhất là đẹp trai, vừa bước vào trường đã khiến nhiều người chú ý đến. Vấn đề mà Mạnh Phàm Yểu nghe được nhiều nhất là Dụ Sơ Nguyên đã có bạn gái hay bạn trai gì chưa.

"Bài tập làm xong thì nộp ở đây."

Tiếng chuông tan học vừa reo, đại biểu môn toán ngồi phía trước Mạnh Phàm Yểu quay đầu lại nhắc nhở. Vì bài tập có chút khó nên thầy không yêu cầu thời gian cụ thể, nếu làm không xong có thể về nhà làm tiếp. Đa số những bạn học trong lớp chỉ viết được một nửa, Mạnh Phàm Yểu cũng không ngoại lệ, cậu vừa mới thu xếp sách vở trên bàn đã nhìn thấy một nam sinh cầm tờ giấy ghi đầy đáp án đưa cho đại biểu toán.

Nam sinh rất cao, khí chất lãnh đạm, bộ đồng phục trắng đen trên người anh lại mang đến một loại cảm giác sạch sẽ, tao nhã không nói nên lời. Những nơi anh đi qua đều để lại một cỗ hương thơm thanh nhã, ngay cả Mạnh Phàm Yểu cũng nhịn không được liếc mắt nhìn qua.

Nhưng Mạnh Phàm Yểu rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, thậm chí vì nhớ đến mùi hương có chút giống với người trong ký túc xá mà cảm thấy buồn nôn. Cậu ôm bụng, khó chịu nhíu mày, vẻ mặt trở nên tái nhợt bất thường.

Sự bất thường của cậu đã khiến nam sinh kia chú ý đến, một lát sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên, câu hỏi quan tâm bình thường với ngữ điệu lạnh nhạt cũng trở nên lạnh như băng.

"Cậu không sao chứ?"

Trong ấn tượng của Mạnh Phàm Yểu, đây hình như là lần đầu tiên Thẩm Hách Đình nói chuyện với cậu, hai người tuy là bạn cùng lớp nhưng chưa bao giờ cùng xuất hiện cùng nhau. Môi cậu giật giật, đột ngột đẩy Thẩm Hách Đình đứng chắn đường qua một bên, chạy khỏi phòng học.

Mãi đến khi ói sạch mọi thứ trong dạ dày thì cảm giác ghê tởm, khó chịu kia mới biến mất. Mạnh Phàm Yểu đỡ tường đứng dậy, lông mi dính nước mắt tụ lại vào nhau, hốc mắt phiếm hồng, bộ đồng phục trên người cũng bị nhăn nheo, có chút chật vật.

Những học sinh lớp 11 đều đã ra ngoài học thể dục, tầng trệt trở nên trống vắng, Thẩm Hách Đình vậy mà lại không đi, anh đứng cạnh toilet chờ cậu. Mạnh Phàm Yểu vừa ra ngoài đã có một chai nước suối đưa đến trước mặt cậu, bàn tay cầm chai nước lộ rõ khớp xương, thon dài lại sạch sẽ.

Mạnh Phàm Yểu nhìn ba giây, thật sự không thể áp chế phản ứng sinh lý của dạ dày, một lần nữa che miệng chạy vào toilet.

Thẩm Hách Đình lúc này mới nhận ra, Mạnh Phàm Yểu thấy không khỏe là vì anh.