Edit: LeoBeta: Hải Cẩu ______________________
Theo quan điểm của Long Điềm Điềm, có một điều tốt nhất ở người chưa thành niên, đó là dù họ làm gì thì cũng nông nổi, bốc đồng, so với người lớn thì thời gian xem xét hậu quả ngắn hơn, thậm chí là không tính đến.
Hơn nữa, tượng đất còn có ba phần niệu tính, ngay cả con trai tính tình không nóng không lạnh trong xương cốt cũng có một chút nhiệt huyết. Chuyện mà Long Điềm Điềm phải làm, chính là đốt cháy lên phần nhiệt huyết này.
Còn gì tuyệt vời hơn một cô gái yếu đuối bị một gã béo mặt đỏ, say rượu đánh đập, làm nhục, có thể kí©h thí©ɧ nhãn cầu và khơi dậy khát vọng muốn bảo vệ của người khác?
Ngụy Tu đã lớn như vậy, năm tháng quá mức yên tĩnh rồi, cho dù hắn danh không chính ngôn không thuận, nhưng mẹ hắn đã chết, so với việc dung nhan của phụ nữ thường phải già đi, chết trong tuổi đẹp nhất của đời người, càng dễ dàng vĩnh viễn lưu truyền, đây là thói hư tật xấu của đàn ông, phụ nữ bi ai, Ngụy Tu lại đạt được ước nguyện.
Ngụy Quốc An thật sự đau lòng cho Ngụy Tu, việc hắn ăn, mặc, ở, đi lại, cũng không kém hơn Ngụy Tín Nhiên.
Chính vì Ngụy Tu chưa bao giờ phải chịu mưa rền gió dữ cho nên lúc bị đánh không biết cách bảo vệ mình.
Nhưng trước lạ sau quen, so với lần đầu tiên hắn một chọi nhiều, đối phương cầm hung khí thì hắn không có đường sống để đánh trả, lần này thì hắn đối mặt với một người đàn ông tay không, thậm chí là một người đàn ông trung niên loạng choạng vì uống rượu quá nhiều. Khi cặp sách của Ngụy Tu vung lên, sức sống cùng tình yêu thanh xuân ngay lập tức bùng cháy mãnh liệt trong hắn.
Trong cặp sách của hắn cũng không mang theo sách vở gì, kỳ thật trọng lượng cũng không đủ, nhưng Bạch Chính Quốc đã uống đến chếnh choáng rồi, sau khi bị quăng vài cái liền ngã xuống bên cạnh Long Điềm Điềm, vừa chửi bới thô tục loạn lên vừa ôm đầu phủi đất bẩn thỉu bay tán loạn, lại cố gắng đứng dậy.
Lợi dụng cơ hội này, Ngụy Tu hất balo lên vai, kéo Long Điềm Điềm trên mặt đất lên rồi chạy đi.
Long Điềm Điềm chạy theo hắn, trong lòng lại "Chậc" một tiếng.
Rõ ràng có thể đánh, còn chạy cái rắm, hơn nữa Ngụy Tu này run còn mạnh hơn cô giả vờ nữa.
Nhưng Ngụy Tu cũng coi như là xúc động, sau một chuyến này, chỉ cần bắt lấy điểm này của hắn, liên lụy không rõ cũng dễ dàng.
Ngụy Tu lôi kéo Long Điềm Điềm, từ khi hắn chạy tới con đường kia, vẫn luôn chạy đến cuối phố này, Long Điềm Điềm đều chạy không được nữa, Bạch Chính Quốc thứ hỗn trướng kia cũng căn bản đuổi không xa đến như vậy, cô thở hồng hộc mà nói với Ngụy Tu: "Không...... Không có việc gì..."
Kết quả, Ngụy Tu tiếp tục kéo cô chạy, nhưng lần này thay vì dọc đường, hắn rẽ vào công viên, băng qua bụi cây, dọc theo đường nhỏ dẫn đến một đình hóng gió tương đối hẻo lánh. Ngụy Tu cuối cùng cũng buông Long Điềm Điềm ra, hai tay đặt trên bàn đá trong đình, thở hổn hển như con thỏ nhỏ bị con sói xám đuổi tới đuổi lui.
Mẹ kiếp.
Trên mặt Long Điềm Điềm không lộ ra biểu tình gì nhưng trong lòng thầm khinh bỉ, cô không thích tính cách thỏ nhỏ.
"Cảm ơn..." Long Điềm Điềm thấy Ngụy Tu thở hổn hển không ngừng, thậm chí còn bắt đầu xuất thần, cô cố nén không kiên nhẫn, nhỏ giọng nói: "Cậu... cậu vừa rồi thật lợi hại."
Sau khi nói xong, Long Điềm Điềm ở trong lòng nôn mửa ngữ khí của mình, quá ghê tởm rồi, rồi lại yêu cầu hệ thống làm cho mặt cô tiêu sưng một chút.
Trên mặt cô có thể có dấu tay, nhìn qua có vẻ khổ sở đáng thương, thậm chí khóe miệng còn có thể có một chút vết máu, nhưng không thể sưng giống như đầu heo, như vậy liền không có một điểm mỹ cảm nào.
Sau khi Ngụy Tu nghe xong lời Long Điềm Điềm nói, xoay người nhìn về phía cô, thấy đôi mắt cô ngập nước, cô đang dùng một loại ánh mắt ỷ lại mà hắn chưa từng gặp qua nhìn hắn, trong lòng không khỏi nhảy dựng, tay run càng lợi hại hơn.
Long Điềm Điềm:...... Cô hối hận, chiêu này phiền phức rồi.
Bằng không cô tìm cách khiến nam chính nằm liệt giường, liệt nửa người trên hoặc thực vật rồi cô sẽ "cẩn thận chăm sóc", và theo tình hình thị trường ngọt văn hiện nay, đây chẳng phải cũng là tiểu ngọt văn hay sao, hà tất phải lao lực như vậy?
Hệ thống nhận thấy được biến hóa trong lòng cô, tức khắc phát điên rồi hét lên —— ký chủ cô đừng như vậy, cô hiện tại không phải vai ác đâu! Cô xem hắn lớn lên không phải khá tốt sao, chỉ cần được dạy dỗ, khẳng định sẽ biến thành bộ dáng mà cô thích!
Long Điềm Điềm bị hệ thống ồn ào đến phiền, nhưng cuối cùng cô bỏ ý niệm này xuống, an tĩnh ngồi ghế đá bên cạnh, chờ Ngụy Tu phục hồi tinh thần lại.
Ngụy Tu thật sự định thần lại rất lâu, lâu đến mức mặt trời lặn về chân núi hắn mới có chút cứng đờ mà mở miệng, "Ba cậu.... Thường xuyên đánh cậu sao?"
Sắc trời đã u ám, phía chân trời chỉ còn lại một chút ánh sáng đỏ, Long Điềm Điềm hoàn toàn chờ đến không còn kiên nhẫn, không thể duy trì vẻ mặt được nữa, cô không nhìn vào Ngụy Tu nữa mà thay vào đó cô lại nhìn chằm chằm vào hoàng hôn đang dần dần biến mất: "Không phải đánh tôi, mà là đánh cả tôi và mẹ tôi."
Ngữ khí của cô rất bình thường, giống như mây nhẹ gió bay, Ngụy Tu khó có thể tưởng tượng việc cô phải sống trong một gia đình như vậy, nhìn sườn mặt của cô, nhấp môi.
Long Điềm Điềm còn đang tiếp tục nói, "Cũng không phải thường xuyên đánh......"
Long Điềm Điềm sửa sang lại một chút biểu tình, xoay người nhìn Ngụy Tu, "Là mỗi ngày đều đánh."
Ví dụ, Bạch Chính Quốc nếu ba ngày thì đã có hai ngày là ca đêm, lại chạy ra đi uống rượu gì đó có đôi khi hai ba ngày đều không trở lại.
Ngụy Tu nghe xong lại hơi hơi kinh ngạc mà há mồm, nhưng lại không biết nói lời gì để an ủi Long Điềm Điềm.
Long Điềm Điềm đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Ngụy Tu, duỗi tay nhéo tay áo hắn, nhẹ giọng nói, "Cho nên có thể nhờ cậu được không? Tạm thời giúp tôi bảo quản những số tiền đó trước...." Như vậy chính là cái cớ liên lụy rất tốt.
Tính tình Ngụy Tu theo năm tháng mà điềm tĩnh, nhưng hắn lạnh nhạt cũng là từ trong xương cốt, loại chuyện này đương nhiên phản ứng đầu tiên của hắn chính là từ chối, kết quả Long Điềm Điềm khịt mũi hai cái, dán đầu dán ở trên vai hắn, rất nhẹ, cơ hồ không có trọng lượng, chỉ là hơi thở nhợt nhạt xuyên thấu qua chiếc áo mỏng tang của Ngụy Tu cùng hơi lạnh không khí, tràn ngập trên một khối da thịt của hắn, làm hắn nháy mắt liền nổi lên một tầng da gà.
Hắn theo bản năng muốn trốn, Long Điềm Điềm lại khụt khịt một tiếng, có chút nghẹn ngào nói, "Cậu biết không, chưa từng có người nào vì tôi mà ra tay như vậy, tôi đã sớm biết, anh là người rất rất tốt."
Hơi thở thanh thiển của thiếu nữ, hỗn tạp đêm hè buông xuống lạnh lẽo, làm Ngụy Tu không biết theo ai, chỉ theo bản năng nói, "Tôi không......" Hắn không phải.
"Mẹ tôi là người phụ nữ đặc biệt tốt, chăm chỉ, lải nhải, siêu cấp tiết kiệm, lớn lên lại rất đẹp," Long Điềm Điềm đánh gãy lời từ chối của Ngụy Tu, nói, "Tôi không muốn lại nhìn thấy bà ấy bị đánh, tôi không sợ chết, tôi không sợ mình có một ngày sẽ bị đánh chết, tôi sợ mẹ tôi sẽ bị đánh chết, cậu hiểu không?"
Long Điềm Điềm đương nhiên là cố ý nói như vậy, mẹ nguyên thân xác thật sẽ bị đánh, nhưng không nghiêm trọng đến trình độ như vậy, hơn nữa sau khi cô xuyên tới, Bạch Chính Quốc không còn đánh bọn họ.
Nhưng nói như vậy, đối với Ngụy Tu không có mẹ mà nói, lại làm hắn dễ dàng nhất xúc động, khi hắn muốn lùi về thì bả vai cứng lại.
Long Điềm Điềm lại nói, "Nếu là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy đúng hay không, tuy rằng tôi rất yếu đuối, nhưng tôi muốn bảo vệ người tôi quan tâm."
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, đèn bên trong công viên sáng lên, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Ngụy Tu từ bên dưới, dấu ngón tay trên mặt cô đỏ đến phát tím, dưới ánh đèn không quá sáng vẫn có thể nhìn đến rõ ràng, mà đôi mắt của cô, lại vô cùng sáng ngời, lộ ra vẻ kiên định làm Ngụy Tu hoảng hốt.
"Làm ơn, giúp tôi." Long Điềm Điềm nhẹ giọng nói, tựa hồ lời khẩn cầu này bị gió thổi qua liền sẽ tản mất.
Ngụy Tu nhìn cô như vậy, lại nghĩ tới buổi tối hôm đó hắn chính nghĩa xông lên đánh những tên côn đồ cố gắng tiếp cận cô....
Cuối cùng hắn gật đầu, lời nói vẫn rất ngắn gọn, thậm chí mang theo một chút bất đắc dĩ, "Được rồi."
Long Điềm Điềm cười rộ lên, cô cười, đôi mắt lại cong lên, Ngụy Tu nhìn cô một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt, mở miệng nói, "Tôi phải đi rồi."
"A....." Long Điềm Điềm hít một hơi, sau đó bưng kín mặt của mình, lúc Ngụy Tu nhìn qua, cô liền thấp thấp mà nói, "Đau quá đi......"
Ngụy Tu đứng lên, kết quả lại bị Long Điềm Điềm kéo lại, hơn nữa lúc này đây là cô đang trực tiếp kéo lấy bàn tay của hắn.
Phản ứng của Ngụy Tu giống như bị thọc một đao vậy, không, ngày đó hắn bị thọc một đao cũng chưa phản ứng lớn như vậy, sau khi hắn ném Long Điềm Điềm ra, liền nhanh chóng nhảy sang một bên.
Long Điềm Điềm:...... Bộ dáng (*)tam trinh cửu liệt này, có muốn tôi lập một cái đền thờ cho cậu hay không đây?!
(*)Tam trinh cửu liệt: thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.Tuy rằng trong lòng mắng như vậy, cô lại lập tức đứng lên xin lỗi, "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi chỉ muốn kéo tay áo của cậu, tôi.... Đêm nay tôi không thể quay về nhà, nếu tôi về thì khẳng định ba tôi sẽ đánh chết tôi, tôi muốn nói là......"
"Nhà tôi không tiện." Ngụy Tu lập tức nói.
Mẹ kiếp.
Long Điềm Điềm giận đến tức cười.
Nhưng cô diễn vẫn rất nhập tâm, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi muốn nói..... mặt tôi rất đau, trên người tôi lại không có tiền, cậu có thể mua thuốc mỡ cho tôi được không, cậu có thể mua thêm đá, để tôi chườm lên mặt một chút, ngày mai tôi vẫn muốn đi học."
Ngụy Tu hơi hơi nhíu mày, hắn thật sự đến giờ về tới nhà, ngoài tiết tự học buổi tối, hắn chưa từng có đêm nào không quay về.
Hắn muốn nói rằng hắn sẽ trả lại tiền cho cô, chính cô tự đi là được rồi......
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Long Điềm Điềm, hắn cuối cùng vẫn là "Ừ" một tiếng, trầm mặc đi đến tiệm thuốc đối diện đường cái để mua thuốc, sau đó lại tìm cửa hàng tiện lợi mua đá.
Long Điềm Điềm ở đường cái đối diện, nghiêm túc suy nghĩ xem hệ thống sẽ điều khiển xe nào đâm liệt hắn......Cô vẫn có thói quen đối nghịch với nam nữ chủ, thật sự không am hiểu câu dẫn người, đặc biệt là loại người gỗ này.
Hệ thống tận tình khuyên bảo —— ký chủ cô ngẫm lại tiền hưu của cô, ngẫm lại tích phân sau khi hoàn thành thế giới này, cô ngẫm lại......
Lúc Long Điềm Điềm đem ý niệm muốn quăng bình trong lòng thu hồi, Ngụy Tu lúc này mới chậm rì rì trở lại.
Với loại tính tình chậm chạp này của hắn, làm Long Điềm Điềm bạo tính tình muốn tiến lên đá hắn hai cái để hắn đi nhanh hơn.
Nhưng sau khi Ngụy Tu băng qua đường, Long Điềm Điềm vẫn đứng dậy nghênh đón hắn như một con thỏ nhỏ, cảm ơn hắn, ngọt ngào nói rằng hắn thật tốt bụng.
Ngụy Tu: "...... Đồ của cậu đây, giờ tôi thật sự phải về nhà rồi, vừa rồi quản gia đã gọi điện thoại cho tôi."
Long Điềm Điềm:...... Đứa nhỏ này đúng là hết nói nổi!
Vẻ mặt của cô lập tức ảm đạm, "Ồ... vậy anh trở về đi, tôi..." Long Điềm Điềm cắn môi dưới, ấn mặt mình nói: "Tôi có thể một mình qua một đêm ở đây cũng được..."
Ngụy Tu lại nhíu mày, môi giật giật, cũng chưa nói cái gì, Long Điềm Điềm quan sát thần sắc của hắn, nói, "Vậy cậu có thể giúp tôi bôi thuốc được không?"
Ngụy Tu tốt xấu cũng đáp ứng, Long Điềm Điềm thông qua hai lần tiếp xúc này, đại khái hiểu được tính tình của hắn.
Là loại mà lúc cô là vai ác, thứ thường phải đối phó nhất là nhân sĩ chính đạo, ngang ngược, cứng đầu, tuân theo phép tắc, chỉ cần bắt được người mà họ quan tâm rồi uy hϊếp, sẽ mặc cho mình xoa bóp thành nhiều loại hình.
Nếu cô thay đổi thân phận, Long Điềm ĐIềm bây giờ có thể để Ngụy Tu quỳ vì cô, nhưng thân phận hiện tại của cô lại công lược một người có tính khí như vậy, con mẹ nó đồ phá hoại.
Loại người này thích nhất những cô gái tích cực linh động, thông minh, xinh đẹp tinh tế, chẳng hạn như loại tiểu sư muội môn phái, hay là thiếu nữ hào hiệp...
Hiện tại nhân thiết gặp nạn của cô cũng không sai.
Điều tốt nhất là khi loại người này bắt đầu quan tâm, một khi bắt đầu thích thì sẽ cố chấp, sau đó mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý.
Cô vẫn không tin rằng mình không thể cạy được hắn!
Hai người ngồi ở ven đường nơi có ánh đèn sáng hơn một chút, Long ĐIềm Điềm nghiêng đầu, Ngụy Tu đang bôi thuốc cho cô, động tác rất nhẹ, lông mày khẽ cau lại, khuôn mặt xinh đẹp ở dưới ánh đèn càng thêm tinh xảo. Long Điềm Điềm lặng lẽ tiến lại gần, ước lượng vị trí rồi nói: "Tôi sẽ tự mình làm nốt phần còn lại, cậu có thể về trước..."
Cô tìm đúng thời cơ mà xoay đầu, vừa lúc bỏ qua gương mặt nghiêm túc của Ngụy Tu, chóp mũi chạm vào nhau, nháy mắt gần gũi đến mức có thể nghe thấy tiếng thở đều đều.
Sau khi Ngụy Tu sửng sốt một hồi, hắn phản ứng lại rất lớn, lui lại đằng sau, thiếu chút nữa nằm trên mặt đất, Long Điềm Điềm túm lấy hắn, lại bị hắn ném ra ngoài, hắn đứng dậy đi được vài bước, quay người nói: "Tôi đi đây."
Sau đó hắn bắt xe và thực sự rời đi.
Long Điềm Điềm ngồi ở ven đường, nghiêm túc mà tự hỏi làm thế nào để nhanh chóng thu phục loại tính cách này, nỗ lực nhớ lại hồi ức ở trong các thế giới, loại tính cách này thông thường là loại hình khó thu phục.
Tiểu sư muội, nữ hiệp, còn có...... loại hình yêu nữ Ma giáo diễm lệ đê tiện?
Mẹ kiếp.
Long Điềm Điềm như cũ cảm thấy thật sự có thể đơn giản thô bạo, tư tưởng phạm tội của cô lại xuất hiện, hệ thống sống sờ sờ bị tư tưởng của cô dọa thành lảm nhảm, khuyên —— không được ký chủ, kiểu cưỡng chế yêu người đọc bây giờ đều không thích, động bất động lại nhảy đến tam quan, chúng ta đây là tiểu ngọt văn, nếu khẩu vị nặng thì câu chuyện này sẽ bị khóa mất.
Long Điềm Điềm phải từ bỏ biện pháp phản nhân loại, đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Vừa đi vừa hỏi hệ thống, "Vừa rồi anh có quay video không?"
—— Sau khi quay xong, tôi có chụp mấy tấm ảnh đẹp, tình cờ để xen kẽ trong sách, còn có tương tác giữa cô với hắn, tôi giúp Ngụy Tu sửa đổi một chút, văn bản đã được tạo và phát hành, cô có thể xem qua.
Long Điềm Điềm vừa thấy, được chứ, nhưng bức ảnh chụp này, tư thế của hai người bọn họ có chút, thật sự ái muội như là đã ở bên nhau, hơn nữa chuyện phát sinh cũng thật xấu hổ, toàn bộ kháng cự của Ngụy Tu đều biến thành ngượng ngùng, việc hắn mua thuốc bôi thuốc cũng đều biến thành chủ động, làm người đọc đều xuýt xoa kêu hắn thật ấm áp.
Long Điềm Điềm nhìn ngọt đến độ dính người, nhưng xu hướng chung hiện nay là như vậy. Ngược tâm ngược thân đã sớm biến mất, họ sửa đổi cuốn tiểu thuyết chỉ có thể theo sở thích của người đọc. Công nghiệp đường hóa học không cần tiền, chỉ là một vài lời nói, một vài điều kèm theo hình ảnh.
Long Điềm Điềm lật hai trang rồi đóng lại, để cho hệ thống xóa vết thương trên mặt, váy cũng làm sạch, đang định bắt taxi thì đột nhiên có người huýt sáo với cô.
Long Điềm Điềm:...... Oa ngẫu nhiên, lá gan cũng không nhỏ, tay cô vừa lúc ngứa đến muốn chết.
Ở một bên, hai thiếu niên ăn mặc còn tính nhân mô cẩu dạng, ánh mắt lại không thành thật, họ cứ nhìn phần bắp chân lộ ra dưới váy của Long Điềm Điềm.
Hệ thống vô cùng thông cảm cho hai người này, rất tốt - chơi lưu manh chơi đến trên người Thiên Sơn Đồng Mỗ.
Bàn tay của Long Điềm Điềm nắm chặt kêu răng rắc, thấy cô đứng yên, hai người kia cũng đứng yên, trong đó có một người đang ngậm thuốc lá hỏi, "Em gái, chỉ có một mình sao?"
Hệ thống tự động cường hóa tứ chi của Long Điềm Điềm, việc cô muốn dạy dỗ hai tên côn đồ này, còn nhiệt huyết hơn việc cô muốn làm nam chủ quy phục.
Nhưng khi Long Điềm Điềm đang chuẩn bị đánh, đột nhiên nhanh trí, Long Điềm Điềm cười ngọt ngào với hai tên lưu manh, tiếp theo quay đầu đi, đi tới chỗ công viên không người.
Hai người họ còn tưởng cô thông suốt, liền đi theo phía sau cô, hệ thống yên lặng thắp lên hai cây nến.
Nửa giờ sau, Long Điềm Điềm chui từ trong núi giả ra, vẻ mặt thỏa mãn, trên người bị máu bắn phải, tìm cái ghế ngồi xuống, chậm rì rì nói với hệ thống, "Gọi điện thoại cho Ngụy Tu."
Hệ thống lôi hai người kia đã bị đánh đến nỗi bầm máu không thể nhận ra, sau đó kết nối với điện thoại của Ngụy Tu.
Ngụy Tu tiếp cuộc gọi khá muộn, nghe thanh âm như đã ngủ, nhưng hắn vẫn tiếp, Long Điềm Điềm lập tức liền khóc hu hu, nói, "Ngụy Tu, cậu mau cứu cứu tôi, tôi...... A!"
"Mau cứu tôi, bọn họ, bọn họ muốn bắt nạt tôi, ở công viên vừa rồi, cậu nhanh tới đi......"
Sau khi Long Điềm Điềm nói xong, lại hét lên hai tiếng, sau đó để hệ thống cúp điện thoại, cô liền chậm rãi dựa vào trên ghế mà cười.
Gió đêm từ từ thổi, thiếu nữ nhắm mắt lại, giương lên đôi môi hồng quá mức, gương mặt đầy thỏa mãn, giống hệt như một con ác quỷ vừa hút máu xong.
Chiếc váy trắng của cô trở nên bẩn thỉu trong lúc cô cười, phần vạt áo thậm chí còn bị kéo ra một cách lặng lẽ, trên mặt một lần nữa xuất hiện vết ngón tay, cũng như những vết thương nhỏ khác, tóc thả lòa xòa xuống, thê thảm làm người ta không đành lòng thấy.
Cô rung chân, khẽ hát, đang chờ con mồi của cô cắn câu.
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Tu: Tôi tương đối tò mò, tại sao cô lại có số điện thoại của tôi?Long Điềm Điềm: Nếu cậu muốn biết, tôi thậm chí còn biết qυầи ɭóŧ mà anh mặc là cỡ mấy.___________________________
Hôn cái nà đại tỷ 😘😘😘😘