Linh Cửu ngày đầu tiên huấn luyện tân binh, bởi vì binh lính thấy được y ra tay không nhiều lắm cho nên có rất nhiều người không phục. Khi Thượng Quan Quyết đưa y lên đứng trước mặt bọn lính, cũng tỏ vẻ từ hôm nay y bắt đầu đảm nhiệm việc huấn luyện, phía dưới tức khắc một mảnh ồ lên.
“Tướng quân hẳn là nói giỡn rồi, tiểu quân y này tay chân bé xíu, nhìn vô cùng yếu đuối mong manh, lỡ đánh trúng một cú thôi đã hỏng rồi, chúng ta không đền nổi.”
“Tướng quân à, tuy là chúng ta đánh không lại ngài nhưng cũng không đến mức đánh không nổi một quân y tay trói gà không chặt chứ.”
Thượng Quan Quyết nghe tiếng nghị luận sôi nổi phía dưới, bình tĩnh mà giơ tay lên, ý bảo im lặng, sau đó chậm rãi nói: “Đánh thắng được không, thử xem sẽ biết.”
Tiếp theo, hắn nghiêng đầu nhìn Linh Cửu nói: “Tiểu Cửu, tùy tiện chọn một kẻ ăn nói bậy bạ phía dưới đánh một trận đi.”
Linh Cửu khẽ gật đầu, đi vòng qua đám binh kia, cuối cùng dừng lại ở trước một người đàn ông ngực trần cơ bắp vừa nói y mong manh yếu đuối. Y mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm tên binh lính kia,nhàn nhạt nói: “Ngươi đi .”
Đám người lại một lần nữa nổ tung, Thượng Quan Quyết cũng nhướng mày, trong mắt tràn đầy vài phần chờ mong, vài phần nghiền ngẫm.
Linh Cửu chọn một tên lính dáng người cường tráng, luyện các loại công phu mạnh mẽ, được coi là người có tiềm năng nhất trong đám tân binh này, cũng không biết Linh Cửu chọn hắn là do nhìn trúng thực lực của hắn, tính toán gϊếŧ gà dọa khỉ hay là trả thù do vừa rồi hắn ta nói năng lỗ mãng.
Tiếp theo, Linh Cửu đối mặt cùng kia binh lính kia trên mặt đất trống, binh lính nhìn dáng vẻ Linh Cửu bình tĩnh, lại đánh giá Linh Cửu trên dưới một vòng, cuối cùng có chút khinh miệt mà cười: “Tiểu quân y, ngươi đã nghĩ ra nên đánh thế nào chưa ? Muốn ta nhường mấy chiêu ?”
Linh Cửu lắc đầu nói: “Ta chấp ngươi một bàn tay.”
Tên kia binh lính tức khắc càng không vui: “Vậy thì hãy cẩn thận!” Dứt lời liền xông lên phía trước, hung mãnh nhắm một quyền xông thẳng vào mặt Linh Cửu.
Linh Cửu thấy thế vẫn bình tĩnh, không nhúc nhích nửa bước, thu một tay ra phía sau, nhẹ nhàng nâng tay trái lên đem nắm tay kia chặn lại trước mặt y một tấc.
Binh lính kia thấy thế liền kinh hãi, dùng sức đẩy, phát hiện nắm tay căn bản không có cách nào tiến lên trước được, muốn đem tay thu hồi, thế nhưng cũng không chút sứt mẻ!
Giằng co một lát, binh lính kia nhấc chân lên, muốn đánh vào hạ bộ Linh Cửu .
Linh Cửu liếc thấy, cũng nhấc chân lên chắn, căn chuẩn đá trúng huyệt đạo của đối phương, chặn đòn tấn công.
Hai người cứ như vậy tới tới lui lui qua mấy chục chiêu, chiêu thức của binh lính đều bị Linh Cửu không chút cố sức nào hóa giải toàn bộ, toàn thao trường gần như xem đến ngây người, trừ bỏ Thượng Quan Quyết.
Hắn cười hì hì đứng bên người phó tướng nói: “Xem đi, ta đã nói mắt nhìn người của ta không sai mà.”
Phó tướng trợn mắt há hốc mồm liên tục gật đầu, chẳng qua, điều đáng kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
Chỉ thấy trong sân Linh Cửu lại một lần chặn lại một quyền của binh lính, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi đã dùng hết mọi thủ đoạn rồi.”
Binh lính kia sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng được lời của y có ý gì , Linh Cửu đột nhiên ra tay, lòng bàn tay mảnh khảnh bóp chặt yết hầu của đối phương, trong chớp mắt người kia đã bị y ấn đến trên mặt đất.
Y đứng dậy vỗ vỗ tay, quay đầu lại nhìn Thượng Quan Quyết nói: “Như vậy có được chưa? Nếu nguy hiểm đến tính mạng, ta có thể thêm một chút?”
Lời vừa nói ra, Thượng Quan Quyết cũng sợ hãi, chạy nhanh xua tay nói: “Không cần không cần! Như vậy được rồi !”
Binh lính kia vẫn còn nằm ngửa trên mặt đất, trong đầu còn chưa phản ứng kịp, thật sự là không rõ bằng cách nào bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng, chính mình đã bị tiểu quân y quật xuống đất? Nhưng hắn rốt cuộc cũng là binh lính của Trấn Tây Quân, đầu óc tuy rằng không suy nghĩ cẩn thận nhưng người lại rất mau bò dậy. Linh Cửu thấy hắn một lần nữa đứng lên, nhìn hắn nói: “Ngươi dậy rồi à ? Vậy tiếp tục đi.”
“Tiếp tục cái gì?” Binh lính kia ngơ ngác hỏi lại, nhưng Linh Cửu đã bổ tới một chưởng, hắn không thể không lại lần nữa bị động chống đỡ.
Vì thế, thêm nửa canh giờ, Linh Cửu đánh binh lính kia đến mức không hề có sức phản kháng, rất nhiều lần mới vừa đứng lên đã bị y đánh nằm lại trên mặt đất. Mọi người có mặt ở đây đều nhắm mắt không dám nhìn thẳng, Thượng Quan Quyết đứng bên người phó tướng cũng yên lặng mà nghiêng đầu đi.
Rốt cuộc, Thượng Quan Quyết cũng nhìn không được, ở lúc Linh Cửu đánh binh lính kia ngã xuống đất lần thứ mười bảy, hắn đã nắm tay y lại rồi nói: “ Đủ rồi Tiểu Cửu.”
Linh Cửu nhìn nhìn Thượng Quan Quyết, lại nhìn nhìn binh lính đang mờ mịt phía sau hắn: “Không được, hắn còn chưa nhận thua đâu.”