Chẳng qua, Linh Cửu là một nam nhân ý chí sắt đá đến vô pháp vô thiên.
Y duỗi tay đẩy Thượng Quan Quyết ra hai bước, quay đầu lại tiếp tục viết phương thuốc của y, lãnh đạm cự tuyệt nói: “Không muốn.”
Thượng Quan Quyết: “Vì sao? Ngươi không phải thích luyện võ sao?”
Linh Cửu nâng tay trái rảnh che lại ngực: “Dáng vẻ ngươi cười rộ lên có chút ồn ào.”
Ồn ào đến trái tim ta đều sắp nhảy ra ngoài.
Linh Cửu lúc mới vừa vào Trường Thanh Môn, là nhóc quỷ hay gây sự nhất trong đám, trong môn từ trên xuống dưới đều chiều y ; vài năm sau y lại thành người lợi hại nhất trong đám, trong môn từ trên xuống dưới đều sợ y. Cho nên, mười bốn năm y ở trong Trường Thanh Môn coi như vạn sự như ý, mọi chuyện hài lòng, là Tiểu Linh Cửu mỗi ngày đều đơn thuần vui sướиɠ.
Mà từ lúc tới quân doanh Trấn Tây Quân, Linh Cửu vẫn tiếp tục vui vẻ, nhưng y lại cảm thấy phần vui vẻ này không đơn thuần.
Tiếp tục vui vẻ, là bởi vì Thượng Quan Quyết đối xử với y rất tinh tế tỉ mỉ, muốn gì có đó.
Ví dụ việc hôm nay y liệt kê danh sách những thảo dược cần, ngày hôm sau Thượng Quan Quyết đã vận chuyển tới một xe dược liệu.
Lại ví dụ, sau khi y gợi ý rằng chất lượng của dược liệu hắn đưa tới không tốt bằng dược liệu mà y tự trồng, ngày hôm sau Thượng Quan Giác lập tức dọn một khu đất ở vườn rau cho y trồng dược liệu.
Lại ví dụ, sau khi y nói rằng ở giáo trường luyện khinh công có chút quá sức, ngày hôm Thượng Quan Giác sau liền phái người đánh cọc cho thấp xuống.
Không đơn thuần chỉ vậy, mỗi lần Thượng Quan Quyết đối tốt với y xong lại bồi thêm một câu gây mất hứng.
Chẳng hạn, thời điểm giao dược liệu cho y, Thượng Quan Quyết nói: “Tiểu Linh Cửu, tòng quân không?”
Lại chẳng hạn, sau khi dẫn y đi xem vườn dược liệu, Thượng Quan Quyết lại nói: “Tiểu Linh Cửu, tòng quân không?”
Lại lại chẳng hạn, sau khi để y nhìn thấy cọc hoa mai đã được đánh xuống thấp , Thượng Quan Quyết nói: “Tiểu Linh Cửu, tòng quân không?”
Cho nên tuy y vui vẻ nhưng rất phiền, cảm thấy người tên Thượng Quan Quyết này, quả thực chính là trở ngại khó khăn nhất trong hai mươi hai năm nhân sinh của y, đời này y tuyệt đối chưa gặp qua người nào có thể phiền một cách kiên cường như vậy hết!
Mà đối với Thượng Quan Quyết, Linh Cửu cũng là vấn đề khó giải quyết nhất trong hai mươi lăm năm nhân sinh của hắn, đời này hắn còn chưa từng gặp qua người nào ngoan cố như vậy, dầu muối đều không ăn !
Buổi chiều hôm nay, Linh Cửu đang trồng thảo dược ở trong vườn thuốc mới . Y đổi một bộ đồ đơn giản, áo ngắn vải thô, tay áo và quần đều xắn lên lộ ra cánh tay và bắp chân trắng nõn mà rắn chắc, phảng phất như không cảm giác được cái lạnh thấu xương ở đây .
Thượng Quan Quyết tựa vào gốc cây gần đó quan sát, con chó ngồi dưới chân hắn cứ kêu ngao ngao lên . Hôm nay hắn phá lệ không mặc áo giáo mà khoác một cái áo lông chồn đen nhánh, cả người bao kín mít, khuôn mặt điển trai được vùi trong chiếc áo dày làm hắn trông bớt lạnh lùng hơn, nhiều thêm một ít lười biếng.
Nhìn nửa ngày, Thượng Quan Quyết đột nhiên hỏi: “Tiểu Cửu, ngươi có lạnh không?”
Không biết từ khi nào bắt đầu, Thượng Quan Quyết đổi xưng hô từ Tiểu Linh Cửu thành Tiểu Cửu, lúc bắt đầu Linh Cửu còn cảm thấy da đầu tê dại, bây giờ đã trở nên thờ ơ rồi.
“Không lạnh.”
“Ồ.” Thượng Quan Quyết nói, “Vậy ngươi có nóng không?”
“Hả?” Linh Cửu không thể hiểu được, quay đầu lại đánh giá Thương Quan Quyết đang chùm trên người cái áo lông chồn: “Ta tưởng ngươi cũng biết bây giờ đang là mùa đông.”
“À.” Thượng Quan Quyết đáp lời, bước vài bước đến bên người Linh Cửu.
Hắn từ trong áo lông chồn rút ra bao tay bằng da đưa tới bên miệng, dùng răng rút bao tay ra, tiếp theo lại nắm lấy bàn tay của Linh Cửu, tính đeo vào.
Linh Cửu cả kinh, theo bản năng muốn rút tay về, Thượng Quan Quyết lại dùng thêm lực, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hắn cúi đầu, dường như đang nghiên cứu bàn tay của Linh Cửu một cách cẩn thận. Đó là một bàn tay giống y như tay hắn, các đốt ngón tay dài thon gọn, móng tay được cắt rất chỉnh tề, sạch sẽ lại xinh đẹp, lòng bàn tay có vài vết chai do luyện kiếm nhưng làn da ở mu bàn tay lại tinh tế mịn màng, trên đầu ngón tay dính một ít màu nâu của bùn đất, dấu vết này lại làm cho bàn tay thêm trắng nõn đến kì cục.
Nhưng một bàn tay đẹp như vậy cầm trong tay rất lạnh, trông không giống vật sống.
“Thật lạnh.” Thượng Quan Quyết cởi chiếc găng tay còn lại ra, hai tay bao lấy tay của Linh Cửu, “Ta sưởi ấm cho ngươi.”
Hắn hơi cụp mắt xuống, mi mỏng che đi nửa đôi mắt đen láy, chặn hết đường nét sắc sảo trong đó, hàng mi dài khẽ động tựa hồ đổ xuống một tầng ôn nhu nhàn nhạt.
Trước mặt có một khuôn mặt như vậy, bất luận người nào nhìn thấy đều không khỏi đáy lòng mềm nhũn.