Chỉ có điều nghi hoặc nho nhỏ này y vẫn chưa để trong lòng, dù sao công việc cũng có rồi, sau này không bị đói bụng, chỉ cần không thèm nghĩ đến vị tướng quân đang kéo mình này, vẫn là khá vui vẻ.
Đột nhiên, Linh Cửu nhớ tới cái gì, tránh khỏi tay Thượng Quan Quyết: “Để ta xem chó của ngươi trước.”
Thượng Quan Quyết khoát tay, không sao cả nói: “Chậc, Ngao Ngao của ta ngoài có tật xấu chỉ biết ăn, kéo nó đến đây chính là để làm khó dễ cậu.”
Linh Cửu: “.....”
Chưa bao giờ gặp qua người nào mặt dày vô sỉ thế này.
Sau khi Linh Cửu nhận được việc, Thượng Quan Quyết an bài cho y một doanh trướng đơn độc, ngay bên cạnh liều trại lớn của tướng quân, ở giữa thậm chí còn không có một vết nứt, đại khái có thể nghe thấy người bên cạnh quay lại thở dài.
Thời điểm Linh Cửu vén rèm vào trướng, cách vách nói: “Tiểu Linh Cửu, tòng quân không? Làm thị vệ riêng của ta, bổng lộc cao hơn quân y nhiều!”
Thời điểm Linh Cửu múc nước rửa mặt, cách vách nói: “Tiểu Linh Cửu, tòng quân không? Nam nhi nhiệt huyết rong ruổi chiến trường, có thể thú vị hơn sờ thảo dược với mấy ông lão nhiều!”
Thời điểm Linh Cửu cởi giày lên giường, cách vách nói: “Tiểu Linh Cửu, tòng quân không? Mặc Vân sinh tên nhóc tặng cậu một con nha, nó chính là Ngựa ô thượng đẳng nhất, sinh con khẳng định cũng không kém ha ha ha!”
Thời điểm Linh Cửu búng tay tắt đèn, cách vách nói: “Tiểu Linh Cửu, tòng quân không? Ta lén cho cậu một lời khuyên nhỏ, ngươi ở tuổi này nên ăn nhiều một chút để cao lớn, nhìn tay chân gầy guộc của ngươi, hồi nhỏ chắc hẳn ngươi đã phải ăn không ít khổ…”
Linh Cửu rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Ta nói ta đã 22! Sẽ không cao nữa!”
May mắn, trừ bỏ buổi tối, phần lớn thời gian Thượng Quan Quyết là người bận rộn, buổi sáng hắn ở giáo trường thao luyện binh lính, buổi chiều ở trong trướng xử lý quân vụ, một chút cũng không được nhàn, thậm chí giữa trưa lúc dùng bữa cũng không thấy bóng dáng hắn. Linh Cửu ngẫu nhiên mới có thể thấy bát trống tùy ý đặt trước cửa.
Vị tướng quân này ngày ngày kêu y ăn nhiều một chút để cap lớn, kết quả chính mình một ngày ăn một bữa? Xuất phát từ bản năng thầy thuốc, Linh Cửu cực kỳ muốn biết dạ dày Thượng Quan Quyết có vấn đề hay không. Nếu hắn không phải tên phiền toái.
Kỳ thật trong quân doanh cũng không phải chỉ có một mình quân y là Linh Cửu, còn có một vị lão tiên sinh hơi có tuổi, chính là người mấy ngày đầu bị Thượng Quan Quyết kêu tới xem Mặc Vân phải mang thai không, đã sớm đến tuổi về hưu, vẫn luôn không muốn rời đi, vì muốn thay ông nội hắn chăm sóc Thượng Quan Quyết.
Lý lịch Lão tiên sinh tuy già, nhưng ông đối đãi với người thân hòa, với Linh Cửu cũng thập phần chiếu cố, điều này làm cậu có cảm giác khi mới ở chung với các trưởng bối tại Trường Thanh Môn.
Linh Cửu ban ngày cùng Hứa lão tiên sinh ở trong doanh trướng quân y điều trị, nhặt nhạnh dược liệu, nói chuyện dược lý, ngẫu nhiên xem vết thương của các binh lính bị Thượng Quan Quyết đánh tiến vào, hàng ngày không quá bận rộn nhưng cũng phong phú.
Trấn Tây Quân không hổ là quân đội đệ nhất Bắc Chiếu, không chỉ có bổng lộc cao, phòng dược cũng cos đầy đủ hết dược liệu, ngoài một số ít thật sự quá hiếm, đảm bảo cho Linh Cửu cả ngày lần mò bên trong, đây thật sự là chuyện đáng để y vui vẻ.
Nếu vị tướng quân cả ngày giống kẹo mạch nha dính hắn kia không tồn, thì càng tốt.
Hôm nay, cũng không biết Thượng Quan Quyết thế nào đột nhiên nhàn rỗi, ghé đầu vào trên bàn xem Linh Cửu cầm cân nhỏ đo dược liệu: “Tiểu Linh Cửu, tòng quân không?”
“······” Linh Cửu nhìn hắn một cái, tiếp tục trên tay công tác không nói gì.
Hứa lão tiên sinh ngồi một bên đang lật một quyển sách y, nghe vậy bớt thời giờ nâng mí mắt lên nhìn Thượng Quan Quyết một cái: “A Quyết à, chí hướng người ta không ở đó, con cần gì phải miễn cưỡng?”
Thượng Quan Quyết nói: “Gia gia ông không biết thôi! Thân thủ y rất tốt, một chiêu đã có thể khống chế Ngao Ngao! Ánh mắt con sẽ không sai!”
Hứa lão tiên sinh nói: “Con cũng không biết, y tinh thông dược lý, rất có thiên phú tại con đường y, so với Tiểu Ngọc cũng không thua một tấc, ánh mắt ta cũng sẽ không sai.”
Thượng Quan Quyết nghe vậy cả kinh, trừng mắt nhìn về phía Linh Cửu: “Thiệt hay giả?”
Động tác trên tay Linh Cửu không ngừng, thuận miệng trả lời: “Không biết, ta cũng không quen biết Tiểu Ngọc trong miệng hai người.”
Thượng Quan Quyết ngạc nhiên nói: “Ca ca ta, diệu thủ thần y Thượng Quan Ngọc nổi danh toàn bộ thiên hạ đó, các ngươi học y sao có thể chưa từng nghe qua? Ngươi từ trong núi ra à?”
Linh Cửu thẳng thắn: “Ta không phải từ trong núi ra, ta nói rồi ta tới từ đảo Huyền Cực.”
“Chậc, tùy tiện vậy.” Thượng Quan Quyết đứng lên, hắn thấy Linh Cửu duỗi tay muốn đi lấy dược liệu bên góc bàn, vội vàng thập phần chân chó mà đưa qua cho y, “Việc ngươi đang làm cũng không xung đột với việc tham gia tòng quân. Ta thấy ngươi mỗi ngày mang theo trường kiếm, rõ ràng có tập võ, vừa không đi lang bạt giang hồ, cũng không nghĩ làm chút việc có thành tựu, sáng mặt tổ tông sao?”