“Liền suy tính chết ở nơi này?”
“Không có biện pháp khác.” Thiếu niên nói: “Bảo vệ đệ muội, chính là ý nghĩa tồn tại của một huynh trưởng như ta.”
Nhìn gương mặt tái nhợt tươi cười của thiếu niên kia, Linh Cửu nao nao, y nâng tay phải đặt lên ngực, cách vài lớp vải mà cầm lấy bình độc dược “Không lưu vật sống” kia.
Nếu Thượng Quan Quyết không ngăn y lại, thiếu niên trước mắt này đã bị y độc chết không lâu trước đây.
Y bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn, bởi vì y bỗng nhiên cảm thấy muốn thiếu niên sống sót ở nơi này.
“Cái này cho ngươi.”
“Đây là cái gì?” Nhìn bàn tay thon dài của Linh Cửu cầm một cái bình sứ nhỏ, thiếu niên có chút giật mình, cũng cảm thấy nghi hoặc.
“Kim sang dược ta điều chế.” Linh Cửu nói: “Dùng cái này không đau, hơn nữa vết thương sẽ lành rất nhanh.”
Thiếu niên có chút thụ sủng nhược kinh, thật cẩn thận mà tiếp nhận cái lọ kia, trịnh trọng đặt vào trong ngực mình, cảm kích nói với Linh Cửu: “Cảm ơn ca ca.”
Linh Cửu không đáp lời, đứng lên rời đi.
Cố Huyền vừa kêu vừa quát đi theo phía sau: “Không ngờ nha tiểu tiên sinh! Thoạt nhìn ngươi lạnh như băng, không ngờ lại lương thiện như vậy.”
“Đã nói không được gọi ta là tiểu tiên sinh.” Linh Cửu mất kiên nhẫn nói: “Ta cũng không thiện lương.”
“À, quên mất ngươi lớn hơn ta.” Cố Huyền cười cười: “Chính là ngươi có gương mặt quá non nớt.”
“Ừ.”
“Này, ta đã nói nhiều lời với ngươi như vậy, sao ngươi cứ lạnh lẽo đối với ta thế?”
Linh Cửu nói: “Không có, ngươi hỏi gì ta đều trả lời.”
Cố Huyền bĩu môi, có chút không vui nói: “Vậy ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”
Linh Cửu không ngẩng đầu lên, tỏ vẻ khó hiểu mười phần: “Vì sao ta phải hỏi ngươi?”
“Ngươi đúng là lạnh nhạt.” Cố Huyền bĩu môi: “Chúng ta là đồng liêu, là chiến hữu, không phải nên quan tâm lẫn nhau một chút sao?”
Cố Huyền không màng đến sự lạnh nhạt của Linh Cửu, tự mình kể chuyện trước: “Ta nói rồi, chức quan của ta là do là cha ta bỏ tiền ra mua. Nhà của chúng ta, là phú thương số một số hai kinh thành. Cha ta cảm thấy ta quá mức vô tâm vô phế, không yên tâm giao tương lai của gia nghiệp cho ta, cho nên đưa ta đến quân doanh tôi luyện thật nhiều.”
Linh Cửu: “À.”
Cố Huyền nói tiếp: “Đừng nhìn ta như vậy, ta từng đi theo sư phụ học võ. Thời điểm đánh đám giặc cẩu Tây Quyết, tuy rằng ta sợ hãi, nhưng cảm giác mình không đến mức sẽ bỏ mạng tại đây, cho nên mới không trốn.”
Linh Cửu đạm mạc gật gật đầu. Kỳ thật y nhìn ra được, thiếu niên Cố Huyền này xác thật là có chút căn cơ võ học, thậm chí còn rất có thiên phú. Nhưng y đối người này cũng không cảm thấy hứng thú, cho nên cảm giác có hơi phiền, càng thêm đối xử lạnh lẽo.
“Tiểu quân y, lại vì cái gì ngươi lại tới nơi này?” Nói xong chuyện của mình, Cố Huyền đột nhiên hỏi.
Linh Cửu đã lười đến mức không muốn nói thêm, người này sao cứ kêu y chứ, y thuận miệng nói: “Thượng Quan Quyết là người bệnh của ta, ta phải tới chữa cho hắn.”
Cố Huyền tỏ ra cực kỳ khϊếp sợ: “Ngươi kêu hắn là gì?!”
“Thượng Quan Quyết.” Linh Cửu nói: “Làm sao vậy, chẳng lẽ hắn có tên khác?”
“Không phải. Hắn chính là Quân Thần! Võ tướng lợi hại nhất Bắc Chiếu quốc!” Cố Huyền có chút bội phục mà nhìn y: “Tiểu quân y, ngươi vậy mà dám trực tiếp kêu tên của hắn, thật đúng là chẳng kiêng nể gì đến nghĩa vô phản cố!”
“…” Linh Cửu cẩn thận nghĩ suy, thật ra ngày thường y cũng quy quy củ củ mà kêu hắn là tướng quân Thượng Quan Quyết, cũng không biết vì sao, y lại không muốn xưng hô như vậy trước mặt người xa lạ.
Bóng đêm tản đi, ánh nắng sớm mai buông xuống, rốt cuộc Cố Huyền vẫn còn mang trên mình cái hư danh tướng lãnh biên quân, không lâu trước đây đã bị Thượng Quan Quyết phái thân binh tới kêu cậu ta đi triệu khai hội nghị khẩn cấp. Linh Cửu rốt cuộc hoàn thành công việc của mình, bước chân vội vàng tiến đến lều trại Thượng Quan Quyết.
Linh Cửu dốt đặc cán mai đối với những quân vụ lung tung rối loạn đó, cho nên y không tính đi quấy rầy hắn, liền chờ ở bên ngoài lều trại, chờ sau khi vài tướng lĩnh tham dự hội nghị đã lần lượt đi ra, y mới đi vào.
Thượng Quan Quyết đang ghé vào trên bàn, không biết là đang trầm tư hay đang nghỉ ngơi, không mang mũ giáp. Sự tình đêm qua đột phát bất ngờ, cho nên một đầu tóc đen kia chỉ được tùy ý cột lên bằng dây vải.
Thời điểm Linh Cửu đi đến bên người hắn, hắn dường như cũng không phát hiện, nằm bò không nhúc nhích, có lẽ hắn đã thật sự quá mệt mỏi. Vì thế Linh Cửu không có ý định đánh thức hắn. Y đứng ở bên người Thượng Quan Quyết, lẳng lặng mà nhìn tấm lưng hắn hơi phập phồng theo từng nhịp hô hấp.
Đột nhiên, tầm mắt của y bị thứ gì hấp dẫn.
Mái tóc lộn xộn của Thượng Quan Quyết rơi xuống tán loạn trên vai trên lưng, mái tóc của vị quân thần Bắc Chiếu quốc này không tính là mềm mại, đen nhánh thâm trầm, tựa như đôi mắt của hắn, vừa thâm thúy lại sắc bén.