Linh Cửu gắt gao trừng mắt nhìn bóng dáng đen nhánh của áo giáp kia, tựa hồ muốn nhìn ra cái lỗ trên tấm lưng kia, động tác day day đá nhỏ vô tình dùng tới nội lực, nháy mắt đem kia hòn đá hóa thành bột mịn.
Cố Huyền ngồi bên cạnh, nhìn thấy hết động tác y, cầm lòng không được mà ôm chặt chính mình, tức khắc cảm giác khắp cả người phát lạnh.
Người của trấn Tây Quân, đều là quái vật sao?
Sau khi Thượng Quan Quyết rời khỏi, Linh Cửu thật sự nghe lời hắn, bắt đầu cứu trợ cho người bị thương.
Sau khi bị Thượng Quan Quyết ghét bỏ một hồi, Cố Huyền cũng không được hắn an bài việc gì để làm. Hắn không ngờ mình lại nhàn rỗi như vậy, liền đi theo Linh Cửu nhìn y chữa trị cho thương binh. Tính tình hắn vốn không an tĩnh, đặc biệt sau khi chứng kiến cảnh huyết chiến kia, hắn cảm thấy nếu quá yên tĩnh sẽ lại lâm vào cảnh chém gϊếŧ kia nghĩ đến mà sợ, vì thế cậu ta bắt đầu không ngừng bắt chuyện với Linh Cửu.
“Tiểu tiên sinh, ngươi trẻ vậy mà đã tòng quân rồi sao?”
“Tiểu tiên sinh cái gì? ta đã hai mươi hai.” Một bên, Linh Cửu băng bó vết thương cho một binh lính, một bên đáp lời hắn, “Ta cũng không tòng quân, ta chỉ là quân y thôi.”
“A? Thoạt nhìn trông ngươi không giống như đã đến hai mươi tuổi đâu.” Cố Huyền nói, đem ánh mắt đặt lên người Linh Cửu, nhìn một vòng từ trên xuống dưới.
Vừa lúc Linh Cửu băng bó miệng vết thương cho một binh lính xong xuôi, y chậm rãi đứng lên. Từ động tác này của Linh Cửu, Cố Huyền phát hiện vị tiểu tiên sinh này lại cao hơn hắn hẳn non nửa cái đầu. Hắn sửng sốt một lát, không tình nguyện nói: “Nhưng mà, đúng là vóc dáng của ngươi cũng rất cao.”
Linh Cửu thất thần đáp lại: “Ừ”
Y nhìn các binh lính bị thương la liệt, lại nghe tiếng kêu liên tục từ các nhóm thương binh nơi tường thành, Linh Cửu dần dần cảm thấy bực bội, còn phải vội tới khi nào? Độc trên người Thượng Quan Quyết còn phải kéo dài tới khi nào? Y nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy những biên quân không bị thương đang bận rộn cùng quân y cứu hộ những binh lính khác.
Y thu hồi tầm mắt, tâm tư hơi động.
Hiện tại, y phải đi tìm Thượng Quan Quyết. Nói cho cùng, những binh lính ngoài đó không thân cũng chẳng quen với y, vì cái gì y phải ở nơi này nhân nhượng lãng phí thời gian?
Nghĩ vậy, y lập tức di chuyển, tính toán đi theo hướng mà Thượng Quan Quyết đã rời đi.
Nhưng y còn chưa đi được một bước, một bàn tay đã chặt chẽ nắm cánh tay y giữ lại.
Cố Huyền đỉnh một trương treo hỏa hôi vết máu còn có lưỡng đạo nước mắt, thập phần hoa hòe loè loẹt mặt nhìn hắn: “Này! Ngươi đi đâu? Ở đây còn có người chờ ngươi trị thương đấy!”
Nhìn theo hướng ngón tay Cố Huyền, y thấy một thương binh ngồi dựa cạnh bên tường thành, một chân hắn huyết nhục mơ hồ, vết thương sâu tựa như thấy được cả xương cốt.
Nêu không được cứu chữa ngay lập tức, chỉ sợ hắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Đôi hàng mi thon dài của Linh Cửu khẽ nhíu, cuối cùng vẫn bước về phía binh lính kia.
Thời điểm y đắp dược cho binh lính kia, hắn vẫn luôn cúi thấp đầu. Đó là một gương mặt khá bình thường, dù xuất hiện ở đâu cũng không gây ra phản ứng lớn từ người khác, nhưng gương mặt này lại quá đỗi non trẻ, thoạt nhìn chỉ khoảng 13 14 tuổi, một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy lại xuất hiện trên chiến trường, có vẻ không ổn lắm.
“Cảm ơn ngươi, ca ca.” Thiếu niên thấy Linh Cửu băng bó cho mình, thế mà lại lộ ra nụ cười cực kỳ xán lạn.
Linh Cửu cúi đầu bận rộn, nhớ tới những điều Thượng Quan Quyết dặn dò trước khi đi, nhàn nhạt nói: “Là chức trách của ta.”
“Tiểu đệ đệ ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Mười lăm sao? Cha mẹ ngươi yên tâm để ngươi tòng quân?” Thiếu niên này bị thương có chút nghiêm trọng, Cố Huyền tự giác ở một bên giúp đỡ, thuận tiện tỏ ý muốn cùng tâm sự.
Thiếu niên kia lắc đầu nói: “Ta không có cha mẹ.”
Cố Huyền cả kinh: “Cô nhi sao?!”
“Không phải. Trong nhà còn có đệ muội, ta là trưởng tử, ta cần phải kiếm tiền nuôi bọn họ. Nghe nói quân lính nơi biên cảnh lương rất cao, ta mới đến nơi này.” Thiếu niên cười: “Người Tây Quyết đột nhiên đánh vào làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng sắp đi đời rồi.”
Cố Huyền rốt cuộc tìm thấy người cũng sợ hãi chiến trường giống mình, nhất thời kích động nói: “Ta cũng vậy, chiến trường quá dọa người!!!”
Lúc này, Linh Cửu đã cột chắc băng vải trên chân thiếu niên, nghi vấn nói: “Nếu sợ hãi, vì sao không trốn?”
Cố Huyền ghé mắt, thần sắc của cậu ta còn khϊếp sợ hơn so với khi thấy quỷ: “Ngươi nói cái gì thế! Chiến trường là nơi cứ sợ sẽ trốn được sao?”
Linh Cửu nói: “Nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, không chạy được chắc chắn sẽ chết.”
“Kỳ thật ta cũng từng nghĩ sẽ trốn đi. Nhưng mà, thôn ta cách Đồng Lương Quan không xa.” Thiếu niên kia nói, duỗi tay vỗ vỗ phía sau tường thành: “Cách một bức tường, ta không thể để chiến hỏa lan đến gần đệ muội của ta. Tưởng tượng đến điều này, ta lại không muốn trốn nữa, cũng không còn cảm thấy sợ hãi.”