Mà ở bên kia, tướng quân mặc giáp bạc buông cây cung trong tay xuống, khuôn mặt trẻ tuổi bình tĩnh với vẻ tinh xảo. Trong đôi mắt xinh đẹp lại tràn đầy hận ý ngập trời, rồi lại để lộ ra vài phần thưởng thức.
Gã trầm giọng lẩm bẩm: “Bắc Chiếu Quân Thần, danh bất hư truyền!”
Tiếp theo, gã vung tay lên, quát to: “Bây giờ rút lui!”
Quân Tây Quyết không hề dự báo mà cứ như vậy lui lại, Cố Huyền nhẹ nhàng thở ra, mệt mỏi mà dựa vào tường đống ngồi dưới đất, còn có chút nghi vấn nói: “Bọn họ nhiều người như vậy, như thế nào còn lui lại?”
Thượng Quan Quyết nói: “Quân bên trong thành đã bị tiêu diệt, nơi đây rốt cuộc vẫn dễ thủ khó công, bọn họ không nắm chắc khả năng có thể thuận lợi công thành, cũng không biết viện quân của chúng ta khi nào sẽ tới, lúc này lui lại, cực kỳ sáng suốt.”
Cố Huyền kích động nói: “Viện quân sẽ tới sao?!”
Thượng Quan Quyết: “Ít nhất là vào sau giờ ngọ ngày mai.”
Cố Huyền vừa nghe, lại héo: “Nếu đám địch tấn công trước thì làm thế nào chứ!” Sau đó hắn lại ảo não nắm đầu tốc vốn đã rối bù của mình, khóc không ra nước mắt nói: “Cha ơi là cha! Hại chết con rồi! Ta nhớ mẹ quá!”
Thượng Quan Quyết mày nhăn lại, đi đến trước Cố Huyền ngồi xổm xuống, vươn một bàn tay, nắm cằm hắn, cưỡng bách hắn ngẩng đầu lên: “Ta nói ngươi cái này tiểu bằng hữu, ta mặc kệ rốt cuộc cha ngươi có mục đích gì để ngươi tới tòng quân, nếu ngươi hiện tại đã ngồi xuống vị trí này rồi, thì phải làm nhiệm vụ của nó. Không đánh thắng trận này, có thể trở về gặp mẹ ngươi cũng chỉ có thể là thi thể của ngươi!”
Mặt nhỏ của Cố Huyền trắng bệch, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nói không ra lời, nhưng thật ra không dám nói lời ủ rũ nữa.
Thượng Quan Quyết đứng lên, để thân binh đi kiểm tra hiện có bao nhiêu chiến lực, lại gọi người đi xử lý thi thể, gọi quân y tới để cứu trị người bệnh. Phân phó đến bước này, hắn nhìn nhìn người đứng ở bên cạnh – Linh Cửu: “Ngươi cũng đi.”
Linh Cửu thu kiếm, đôi mắt hạnh chớp mắt một cái nhìn sườn mặt dính máu của Thượng Quan Quyết : “Ta phải tiêu độc cho ngươi.”
Thượng Quan Quyết nói: “Ta hôm nay không tiêu độc, lập tức sẽ chết sao?”
Linh Cửu sửng sốt một chút, thành thật mà lắc lắc đầu nói: “Sẽ không lập tức chết.”
“Cho nên ta hy vọng ngươi đi cứu trị những binh lính bị trọng thương.” Thượng Quan Quyết nghiêng người tới nhìn y, đôi mắt đen nhánh sáng ngời hai, bên trong còn chưa tan đi sát ý lạnh lẽo, “Ngươi phải nhớ kỹ, thân phận của ngươi là quân y, chức trách của quân y là chữa bệnh chữa thương cho binh lính, không cần phải vây quanh một mình ta.”
Ở Trấn Tây Quân, trong khoảng thời gian này, đã tạo cho Linh Cửu một thói quen, Thượng Quan Quyết thường dùng ánh mắt mang theo ánh mắt cười nhìn y. Cho nên, tuy rằng biết trong mắt Thượng Quan Quyết có sát ý không phải hướng về phía mình, Linh Cửu vẫn là cảm thấy không quá thoải mái. Y cúi đầu, dùng mũi giày day day khối đá vụn trên mặt đất, thấp giọng nói: “Nhưng mà, ngươi là người bệnh của ta.”
Thượng Quan Quyết xem bộ dáng cúi đầu của y, một đôi mắt hạnh hơi rũ, lông mi dài bóng loáng ở bên dưới ánh trăng tạo nên bóng mờ tinh xảo trên khuôn mặt, trên gò má trắng nõn còn lây dính một chút tro lửa cùng máu của địch nhân, có vài phần chật vật, lại có vài phần đáng yêu, làm Thượng Quan Quyết không hiểu vì sao lại nhớ tới khi còn nhỏ, hắn và ca ca cùng nhau nuôi một con mèo hoa nhỏ, cả người tràn ngập đề phòng, rồi lại sẽ ở trong lúc lơ đãng toát ra vài phần mềm mại.
Hắn cầm lòng không được, trong lòng vừa động, lúc hắn phản ứng lại thì tay phải đã đặt ở trên đầu của Linh Cửu.
Tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, Thượng Quan Quyết nhẹ nhàng xoa xoa đầu Linh Cửu, hơi hơi cúi đầu nói: “Tiểu Cửu, làm tốt chuyện ngươi nên làm đi, ta sẽ không chạy.”
Tiếp theo hắn hơi hơi cúi đầu, để sát vào bên tai Linh Cửu, nhẹ giọng bồi thêm một câu: “Nghe lời được không?”
Lúc âm thanh đầy từ tính, trầm thấp lọt vào lỗ tai, một trận gió lạnh xẹt qua tường thành, thổi đi mấy sợi tóc đang rơi lả tả trên má của hai người, một cái chớp mắt dây dưa ở bên nhau, làm cho chiến trường đầy huyết tinh này không hợp cảnh.
Mồ hôi trên người chưa khô, Thượng Quan Quyết bị cơn gió lạnh thổi đến giật mình, nói thầm nói: “Mùa đông khi nào qua đi thế……”
Mà Linh Cửu không cảm giác được khí lạnh, y chỉ cảm thấy cơn gió nhẹ phủ lên da, cùng với âm thanh dễ nghe của Thượng Quan Quyết dây dưa ở bên nhau, làm tâm y dường như trở nên mơ màng, sau đó, hoàn toàn rối loạn.
Y từ bỏ giãy giụa giống nhau thở nhẹ một hơi: “Vậy đi, liền nghe ngươi một lần.”
Mà khi y ngẩng đầu lên thời điểm, Thượng Quan Quyết đã xoay người đi xa, đang bàn bạc cùng người đi theo hắn, chỉ để lại chi Linh Cửu một cái lưng.