Chỉ trong một lát, quân đồn trú nguyên bản còn đang hoảng loạn đã tìm được người tâm phúc, dần dần bắt đầu phản kích.
Linh Cửu cũng đi theo lên tường thành, giờ phút này liền thấy Thượng Quan Quyết cầm trường thương đứng bên cạnh, mặc bộ áo giáp màu đen đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt tuấn mỹ lây dính máu tươi của quân địch, trong mắt hàm chứa sự sắc bén và lạnh lùng, tựa như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, khí phách uy nghiêm lại đằng đằng sát khí.
Giờ phút này y vô cùng rõ ràng mà ý thức được, người này đi ra từ biển máu, là Quân Thần chân chính.
Thượng Quan Quyết và Linh Cửu cùng đứng trên cổng thành, cảm giác được mỗi một khối gạch dưới chân đều đang rung lên.
Tiếng hô hào gϊếŧ chóc vang rung trời, ở ngoài tường thành, quân Tây Quyết bắt đầu tiến công, cầu nổi, thang dài, xe công thành chờ lệnh, giống như dòi bám trên xương, liên tục không ngừng mà bám lên tường thành Đồng Lương Quan.
Ở phía xa, Thượng Quan Quyết từ trên cao nhìn xuống đám quân Tây Quyết đang hừng hực khí thế, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Bên trong thành, quân Tây Quyết không biết từ khi nào đã trà trộn vào trong, số lượng cũng không ít, lại vào lúc hắn vừa đến, quân canh gác thả lỏng cảnh giác, lập tức phát động tập kích bất ngờ, làm người khác đột nhiên không kịp phòng ngừa, trong lúc nhất thời người chết nhiều vô kể. Mà ngoài thành, ngay lúc này, đại quân hạ lệnh tấn công cổng thành, nhân số của quân biên giới không chiếm được ưu thế, căn bản không thể làm được, như thế cả trong lẫn ngoài đều có giặc, dường như lâm vào tuyệt cảnh.
Linh Cửu vẫn luôn đi theo Thượng Quan Quyết, đánh lui không ít quân địch. Tuy rằng đám địch nhân này có thân thủ kém hơn hẳn các sư huynh đệ, nhưng thắng ở số lượng đông đảo, gϊếŧ nửa ngày cũng gϊếŧ không xong.
Linh Cửu vẫn bình tĩnh không gợn sóng nhưng nội tâm dần dần sinh ra một chút bực bội, hắn nhìn thoáng qua trên tường thành, quân của Thượng Quan Quyết một người một thương ném trúng quân Tây Quyết. Đột nhiên mở miệng nói: “Ta có thể hạ độc sao?”
Thượng Quan Quyết cũng không quay đầu lại, hỏi: “Độc gì?”
Linh Cửu từ trong lòng móc ra một bình thuốc: “Cái này là thuốc bột, khi rơi trong không trung, nhờ gió thổi qua, mạng sống cũng không thể giữ. Ta cho ngươi ăn thuốc giải dược trước……”
Lời y còn chưa nói xong, Thượng Quan Quyết lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, nói với y: “Ngươi có bệnh sao? Này không phải là hạ độc luôn người bên ta à?! Mau cất đi đừng để nó phát tán!”
Linh Cửu đem bình dược cất vào trong lòng ngực, có chút bực mình, cũng có chút khó hiểu: “Ngươi còn sống không phải chuyện tốt à!”
Thượng Quan Quyết tức tới mức cười, đầu tiên là nhanh chóng chỉ huy quân trên cổng thành lấy dầu hỏa dội xuống, rồi châm lửa đốt, sau đó mới dành thời gian trừng mắt liếc nhìn Linh Cửu nói: “Ta tồn tại có cái rắm để dùng! Trước kia nhìn kiểu gì cũng không ra, đầu nhỏ của ngươi như thế nào lại có mấy thứ kì quái như vậy chứ?”
Qua hơn nửa đêm, nhờ phản ứng nhanh chóng và hướng đánh sáng suốt của Thượng Quan Quyết, quân địch bên trong thành bị diệt số lượng không sai biệt lắm, Cố Huyền và Thượng Quan Quyết cùng mấy thân binh cũng đều lên cổng thành, rốt cuộc có thể tập trung tinh lực để đối phó với đám quân Tây Quyết ngoài thành.
Không đợi nghỉ một hơi, đem quyền chỉ huy ngăn cản công thành giao cho Cố Huyền gϊếŧ nửa ngày đã không rảnh lo khóc,Thượng Quan Quyết đoạt lấy một bộ cung tiễn từ một người binh lính, kéo căng dây cung, nhìn xuyên qua bức tường quân địch, gắt gao mà ngắm vào thiên quân vạn mã ở phía xa, nhắm vào chủ soái quân địch, kẻ đang mang bộ giáp bạc.
Hắn vừa lên cổng thành, đã chú ý tới tên tướng mặc giáp bạc kia, mặc dù cách nhau khá xa, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng được trên người nọ có luồng khí định thần nhàn. Không hiểu vì sao, hắn cảm thấy người nọ cũng đang nhìn hắn.
Đôi mắt đen lạnh băng hơi nheo lại, Thượng Quan Quyết buông dây cung, “Vυ"t” một tiếng, mũi tên nhọn như ngọn gió mạnh vô hình, xẹt qua bức tường thành của mấy vạn đỉnh đầu của quân Tây Quyết, giống như không khí đều bị xé rách, thẳng hướng tới tên tướng mặc giáp bạc kia mà tới.
Trong nháy mắt, khi mũi tên nhọn kia bay ra, cung trong Thượng Quan Quyết bởi vì không chịu nổi lực đạo cực lớn này mà “Rắc” một tiếng dứt khoát đứt gãy.
Cố Huyền ở cách đó không xa, bị uy lực của mũi tên trong tay Thượng Quan Quyết dọa đến mức trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa để cho một tên quân Tây Quyết sấn loạn bò lên trên cổng thành.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, mũi tên ngang nhiên kia của Thượng Quan Quyết, không thể bắn trúng tên tướng mặc giáp bạc, mà là cùng lúc đó, từ phía đối diện phóng tới một mũi tên có uy lực giống vậy, hai mũi tên cùng chạm vào nhau, tức khắc chia năm xẻ bảy!
Vẻ khϊếp sợ trong mắt Thượng Quan Quyết chợt lóe lên nhanh chóng, bỗng nhiên nhếch khóe miệng, cười lạnh nói: “Thác Bạt tiểu nhi, đủ tư cách để làm đối thủ.”