Bên ngoài doanh trướng ánh lửa cao tận trời, nhìn đến thì đều là binh lính mặc quân phục Bắc Chiếu đanh đánh nhau bên ngoài , trên mặt đất đã nằm không ít thi thể, có người mờ mịt, có người kinh hoảng, phân không rõ ai là địch nhân, ai lại là chiến hữu.
Thượng Quan Quyết lấy một thanh trường thương từ một xác chết, chống cự lại địch nhân tập kích, cùng với hỏa tiễn bốn phương tám hướng bắn lại đây. Hắn cùng quân đồn trú ở Đồng Lương Quan qua lại không nhiều lắm, ngoài trừ 5000 kỵ binh mình mang đến, hắn căn bản cũng không rõ trước mắt những người này đến tột cùng là địch hay là bạn, chỉ có thể tới một người gϊếŧ một người, thập phần bị động.
Linh Cửu một tấc cũng không rời mà đi theo bên cạnh hắn, mặt không biểu tình, trường kiếm trong tay ngăn tất cả các địch nhân sau lưng Thương Quan Quyết .
Dựa theo tình huống trước mắt, một đêm này đừng hòng nghĩ đến khả năng yên bình, độc của Thượng Quan Quyết còn chưa thanh trừ hết , lại không biết phải kéo dài bao lâu.
Thượng Quan Quyết là người bệnh đầu tiên của Linh Cửu, nếu trị không hết, trở về sẽ bị sư huynh đệ chế giễu. Linh Cửu cảm thấy chính mình quả thực phiền muốn chết, xuống tay cũng càng ngày càng tàn nhẫn, một nhát tiễn địch .
Hai người một đường xung phong liều chết, rốt cuộc ở tường thành cũng gặp được mấy gương mặt quen thuộc .
Cố Huyền một thân toàn máu, dựa lưng vào tường thành cùng hai kỵ binh Thượng Quan Quyết mang đến gϊếŧ địch, trên mặt thoạt nhìn ướt dầm dề, không biết là mồ hôi hay là nước mắt, trên khuôn mặt non nớt kia đầy hoảng sợ và lo lắng, nhưng động tác trên tay lại vừa nhanh vừa tàn nhẫn, mỗi nhát chém rất gọn gàng lưu loát .
Thượng Quan Quyết lần đầu tiên nhìn thấy như vậy, nếu không phải tình huống quá mức nguy hiểm cho phép, hắn quả thực cười ra tiếng .
“A a a! Thượng Quan tướng quân rốt cuộc ngài cũng tới rồi!” mấy ngươi bên kia rất nhanh đã chú ý đến họ , Cố Huyền cư nhiên thật sự khóc ra tiếng: “Đây là tình huống gì thế, ta đang muốn ngủ mà, mẹ nó, bọn họ trà trộn vào từ lúc nào vậy chứ !”
Thượng Quan Quyết mắt trợn trắng, tiến lên cốc vào trán hắn một cái : “Có chút cốt khí đi!”
Sau khi mấy người hội hợp, sức chiến đấu tự nhiên tăng lên nhiều, rất nhanh đã mở ra một đường máu, đi tới cửa thành.
Thượng Quan Quyết một thương thọc chết một binh lính đang muốn mở cửa thành , giữ chặt nơi này , trong lúc giằng co hắn liền bớt thời giờ hỏi Cố Huyền nói: “Ngươi tiếp quản Đồng Lương Quan từ khi nào ?”
“Chỉ mới tháng trước.” Cố Huyền vẻ mặt đưa đám, trên tay vẫn tiếp tục gϊếŧ địch, “Ta, ta, ta, cha ta cho ta tiền mua chức quan!”
Thượng Quan Quyết cảm thấy nhức nhức đầu rồi, này biểu đạt rằng Cố Huyền không thân với lính nơi này, căn bản không có biện pháp phân biệt địch ta, nhất thời giận đến mức không nói nên lời : “Thật đúng cha ruột sao!”
Cố Huyền đáp: “Là cha ruột á!”
“Cứ tiếp tục như vậy thì không phải biện pháp.” Thượng Quan Quyết lại một thương đem binh lính đang nhào đến đi gặp diêm vương , một bên gϊếŧ địch một bên tự hỏi, đột nhiên, hắn một tay túm Cố Huyền lại, quát: “Đi! Nhìn xem mấy thi thể chúng ta vừa gϊếŧ xem có gì đặc biệt không .”
Cố Huyền ngây ngẩn cả người: “Vì cái gì?”
Thượng Quan Quyết nói: “Quân ta không phân rõ được đâu là ta đâu là địch, nhưng quân địch trà trộn vào thì không, trên người bọn họ nhất định sẽ có đồ vật có thể phân biệt nha , mau đi tìm xem!”
Cố Huyền vui vẻ, tự đáy lòng khen: “Không hổ là Quân Thần, ngài thật thông minh !”
“Là ngươi quá ngu xuẩn!” Thượng Quan Quyết quả thực không lời nào để nói, vấn đề này sớm nên nghĩ ra mới đúng, chỉ tại quân địch úp đến quá bất ngờ, làm phản ứng của hắn bị trì độn.
Rất nhanh, Cố Huyền sau khi xem xét mấy thi thể, phát hiện trên cổ tay của những người này có một lớp khăn vải màu vàng, vội chạy tới chỗ Thượng Quan Quyết nhỏ giọng hội báo: “Tướng quân, tìm được rồi! Là khăn vải màu vàng trên cổ tay.”
Thượng Quan Quyết quả thực dở khóc dở cười: “Ngươi ở chỗ này nói bé với ta làm cái gì? Lớn tiếng chút! Nói cho mọi người!”
Cố Huyền nói: “Lỡ quân địch nghe thấy được, bọn họ tháo khăn vải xuống thì làm sao giờ.”
Thượng Quan Quyết lại nhịn không được mắt trợn trắng: “Bọn họ không dám! Nhanh lên! Ta nói nhảm với ngươi làm gì ?!”
Dứt lời, hắn vài bước chạy lên trên thành, người ngăn trở hắn đều chết không quá đẹp. Giải quyết binh lính cuối cùng nhào đến, Thượng Quan Quyết hít một hơi, nhìn xuống tường thành hét to nói: “Bắc Chiếu quân nghe lệnh! Trên tay có khăn vải màu vàng quân địch! Thấy địch gϊếŧ không tha! Một người cũng không lưu! Ta Thượng Quan Quyết tại đây! Thề rằng sẽ cho cẩu Tây Quyết có đến mà không có về!”
Kỵ binh Thượng Quan Quyết mang đến từ Trấn Tây Quân là nhóm đầu tiên hưởng ứng: “Gϊếŧ sạch cẩu Tây Quyết! Gϊếŧ sạch cẩu Tây Quyết !”