Cố Huyền nhất thời mở to hai mắt nhìn: “Ai da tướng quân! Ta làm sao dám chứ ! Quân trinh sát báo tin chính là lính từ Trấn Tây Quân của ngài tới, này còn có thể không tin được sao?”
Lời này không giả, Thượng Quan Quyết đương nhiên cũng biết khả năng báo sai là rất nhỏ , hắn chính là không thể nhìn cảnh Cố Huyền cứ bày ra bộ dáng vâng vâng dạ dạ như vợ nhỏ nên cố tình dọa hắn.
“Vậy ngươi có biết người dẫn binh là ai không?” Thượng Quan Quyết tay phải đặt ở ghế dựa nhẹ nhàng gõ gõ, hỏi.
Cố Huyền nói: “Là một tiểu tướng rất trẻ tuổi, họ Thác Bạt.” Nói đến này, hắn cố ý vô tình liếc mắt nhìn Thượng Quan Quyết một cái, “Tướng quân, ngài nói xem, chẳng lẽ tên này là nhi tử của Thác Bạt kia?”
Thượng Quan Quyết híp mắt như suy tư gì, đột nhiên cười nhạo một tiếng: “ Vậy thì thế nào? Đầu cha hắn ta còn lấy được, chẳng lẽ còn sợ hắn?”
Nghe hắn nói như vậy, Cố Huyền mới nhẹ nhàng thở ra. Ngẫm lại cũng đúng, năm đó Thác Bạt Hoành kia, có thể nói là đệ nhất mãnh tướng Tây Quyết, Thượng Quan Quyết khi đó mới chỉ mười lăm tuổi, dùng mưu kế đem Thác Bạt Hoành cùng đội thân binh vây ở trong sơn cốc, tự mình lấy thủ cấp của hắn. Ngay cả cha hắn còn thua trong tay Thượng Quan Quyết , con của hắn thì có thể lợi hại đến mức nào?
Thượng Quan Quyết cùng Cố Huyền nói xong, để hắn đưa mình đi xem các cửa thành một vòng. Hắn là Quân Thần Bắc Chiếu, là tín ngưỡng của quân binh, Thượng Quan Quyết trong mắt binh lính Bắc Chiếu chính là thần thoại, có hắn tồn tại thì chính là liều thuốc an thần hữu hiệu nhất đối với binh lính Bắc Chiếu.
Sau khi trấn an các binh lính, sĩ khí mắt thường có thể thấy được mà tăng vọt lên.
Nhưng chỉ có chính hắn rõ ràng, tình huống lần này xác thật thật không tốt.
Hai nước ngừng chiến mấy năm nay, hắn chưa bao giờ nới lỏng giám thị đối với Tây Quyết, trong ba hoàng tử Tây Quyết đang tranh đoạt rối mù, mấy thân vương đất phong cũng không an phận, trong tình huống như vậy sao lại liều lĩnh đem quân tiến đánh? Hơn nữa, hắn vắt hết óc cũng nghĩ không ra, mười vạn đại quân kia từ đâu đến. Từ cách bọn họ có thể một đường xâm chiếm đến Đồng Lương Quan như vào chỗ không người, mười vạn đại quân này tuyệt đối không phải tùy tiện tìm một đám ô hợp kéo tới.
Đến tột cùng là ai, có thể ở dưới mí mắt hắn bồi dưỡng được đông đảo quân lính như vậy ?
Hắn ở doanh trướng trầm tư suy nghĩ, lại hoàn toàn không có manh mối. Hắn tòng quân mười mấy năm qua, trận chiến khó đánh không phải không có, cũng mấy lần giãy giụa bên ranh giới sinh tử, một trận trước mắt tình trạng tuy không đến nỗi tồi tệ, nhưng lại khiến cho hắn bối rối.
Đang nghĩ ngợi, bước chân không nhẹ không nặng bước tới gần, người này bước chân linh hoạt vững chắc, hiển nhiên là người có căn cơ võ học, nhưng không phải loại vững chắc đặc trưng của người lính. Ở trong quân doanh, ngươi có tiếng bước chân như vậy chỉ có thể là một người.
Quả nhiên, Linh Cửu rất mau đã vén rèm vào, mang đến cơm chiều cho hai người.
“Nghe nói lương thảo nơi này tương đối khan hiếm, ăn tạm như vậy đi.” Linh Cửu đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn, gọi Thượng Quan Quyết lại.
Thượng Quan Quyết nhìn quanh chỉ thấy hai cái màn thầu khô nứt nẻ cùng với hai bát cháo trắng loãng, cũng thật đủ chắp vá. Nhưng hắn cũng không ghét bỏ, hắn đánh giặc nhiều năm như vậy, cái gì không ăn qua, thời điểm khó khăn nhất còn ăn tuyết và rễ cây, có loại đồ ăn đứng đắn này quả thực đã tốt lắm rồi.
Nhưng hắn vẫn làm bộ rất bất mãn, cau mày nhìn Linh Cửu nói: “Ngươi xem, mấy ngày hôm trước ngươi không cho ta ăn nhiều thịt, giờ muốn ăn cũng không có mà ăn nữa.”
Linh Cửu cho rằng hắn thật sự phàn nàn điều kiện không tốt, nghiêm trang trấn an nói: “Ăn no là được, có ta ở đây, sẽ không để thân thể của ngươi xảy ra vấn đề.”
Thượng Quan Quyết trên mặt nguyên bản tràn đầy mỏi mệt lộ ra một chút ý cười, lại nhịn không được duỗi tay cách sờ sờ đầu Linh Cửu : “Tiểu Cửu à, sao ngươi lại đáng tin cậy như vậy chứ.”
Thân mình Linh Cửu cứng đờ, lạnh mặt không lưu tình chút nào hất tay Thượng Quan Quyết ra: “ Ăn nhanh lên, ta tranh thủ ít thời gian châm cứu cho ngươi .”
Thượng Quan Quyết rút tay về, cùng Linh Cửu một người một phần, ăn cho xong bữa tối đơn sơ.
Linh Cửu đã chuẩn bị sẵn ngân châm, thời điểm chuẩn bị thi châm thì bên ngoài doanh trại đột nhiên nổi lên âm thanh ầm ĩ, một mũi tên vèo một tiếng cắm vào doanh trại của hai người, lửa nhanh chóng bùng lên.
“ Bị phục kích ! địch tấn công !” binh lính bên ngoài kinh hoàng hò hét .
Không kịp suy nghĩ, Thượng Quan Quyết nhanh chóng xoay người ngồi dậy, mặc lại áo giáp rồi xông ra ngoài.
Linh Cửu từ lúc rời khỏi đại doanh Trấn Tây Quân, trường kiếm chưa từng rời khỏi người, lúc này cũng theo sát mang theo kiếm chạy ra ngoài.