Một tháng sau, một trấn nhỏ sát biên giới Bắc Chiếu quốc.
Lúc này đã bắt đầu mùa đông, bầu trời bay đầy tuyết mịn, quán trà bên đường đã dựng lều bố chắn gió, tốp năm tốp ba khách nhân ngồi bên trong uống trà tránh gió.
Giữa gió tuyết, một thiếu niên mặc y phục đen chậm rãi đi tới, tay bó giày bó, một đầu tóc đen tùy ý dùng mảnh vải buộc bên gáy. Thời tiết này quá lạnh, y rõ ràng chỉ mặc áo đơn hơi mỏng, sắc mặt lại rất bình thường, dường như không nhận thấy rét lạnh. Thiếu niên cõng tay nải không lớn không nhỏ, trong tay dẫn theo trường kiếm đen nhánh, vào lúc đi ngang qua quán trà do dự một lát, cuối cùng vẫn đi đến, tìm vị trí trống ngồi xuống.
“Nghe nói chưa? Quân Trấn Tây hình như gần đây đang tuyển người.” Trong quán trà có khách đang trò chuyện.
“Hả? Muốn đánh giặc sao?”
“Chỗ nào có thể chứ, uy danh Trấn Tây của chúng ta truyền xa, làm sao đám chó Tây Quyết dám tới phạm chứ! Quân Trấn Tây lúc này đang chiêu mộ quân y.”
“Nói hươu nói vượn, quân y của Quân Trấn Tây chính là diệu thủ thần y Thượng Quan Ngọc, một mình anh ta có thể chiếu cố được tất cả thay các Bắc Chiếu, còn phải tuyển người sao?”
“Chà, ngươi không biết à, thần y Thượng Quan thành thân rồi, vị trí này ở quân doanh liền để trống.”
Nghe được nơi này, thiếu niên lúc trước tiến kia vào đột nhiên lên tiếng hỏi: “Quân y? Có tiền không?”
“Cậu hỏi như không vậy....” khách nhân nói chuyện phiếm quay đầu, đang muốn cười nhạo thiếu niên hỏi ra vấn đề ngốc nghếch này, ai ngờ lại đối diện một làn da trắng như tuyết, đường nét gương mặt vô cùng xinh đẹp, ngay lập tức đem lời trào phúng nuốt trở vào: “Quân Trấn Tây của chúng ta là đội quân lớn nhất Bắc Chiếu, bổng lộc rất cao, đương nhiên có rất nhiều tiền. Thế nào, chàng trai trẻ muốn đi thử sao?”
Chàng trai trẻ này tất nhiên là Linh Cửu. Y tám tuổi đã đi theo sư phụ ở tại đảo Huyền Cực, hầu như ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, không rành thế sự, cũng không biết sự quan trọng của tiền tài, ra ngoài không được bao lâu đã tiêu hết lộ phí sư phụ và trưởng lão đưa, một lần nghỉ chân cũng không có đủ tiền trả, bị ông chủ bắt rửa chén ba ngày, này chỉ vì bà chủ thấy mặt y lớn lên dễ nhìn. Hiện giờ trên người, chỉ còn lại có chút tiền trà.
Nghe nói quân y tại Quân Trấn Tây có rất nhiều tiền, Linh Cửu thanh toán tiền trà, hỏi vị khách kia vị trí quân doanh, tìm qua đó.
Quân doanh được bố trí bên ngoài trấn nhỏ, chiếm vị trí cực lớn, mấy trăm doanh trướng lớn lớn bé bé, ở trong đó các binh lính mặc giáp nhẹ đi qua, náo nhiệt lại không ầm ĩ, kỷ luật nghiêm minh.
Linh Cửu bị ngăn bên ngoài quân doanh đầu, binh lính nhỏ kia vẻ mặt non nớt chắn trường thương trước mặt y, thô giọng hỏi: “Ngươi là người nào? Quân doanh Trấn Tây không thể tự tiện vào!”
Linh Cửu nói: “Ta đến xin vào vị trí quân y.”
“Quân y?” Binh lính nhỏ đánh giá trên dưới y một phen, dường như có chút hoài nghi, nhưng vẫn nói: “Chờ đây, ta đi thông báo một tiếng.”
Linh Cửu chắp tay: “Làm phiền rồi.”
Không lâu, tiểu binh dẫn theo một nam nhân rất cao tới, trên gương mặt non nớt có chút kinh sợ, cậu chàng chỉ vào Linh Cửu nói: “Tướng quân, chính là y.”
Nam nhân kia mặc một thân áo giáp đen nhánh, dáng người cao lớn tựa cây tùng, vai rộng eo nhỏ, một đôi chân dài thẳng tắp bị bọc trong ủng da đen, khí chất cả người lãnh ngạnh bá đạo, giống lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ mũi nhọn đằng đằng sát khí.
Hắn vừa nhấc mắt, tầm mắt lạnh lẽo sắc nhọn tỉ mỉ quét một lần Linh Cửu, giống như muốn nhìn xuyên qua thân hình hơi mỏng kia. Thật lâu sau, nam tử mở miệng nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Giọng hắn tương đối trầm, nhưng lại trong suốt, mang theo một tia phong lưu không hợp với vẻ ngoài của hắn, ngoài ý lại khá dễ nghe.
Linh Cửu nghe vậy, hơi ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn: “Đã tròn 22.”
Bản thân y đã tính khá cao gầy, cần phải đối diện tầm mắt với nam tử này, lại cần phải hơi nâng đầu lên, có thể thấy được vóc người hắn thật sự cực cao. Nhưng cũng vừa đối diện, Linh Cửu thấy rõ diện mạo hắn.
Kia kỳ thật là một khuôn mặt cực kỳ trẻ, gương mặt cũng cực kỳ tuấn tú, góc cạnh, sống mũi cao thẳng lại cố tình mang một đường cong nhu hòa, có vài phần ôn nhu.
“Hai mươi hai? Ta thấy ngươi chỉ có mười tám mười chín, đứa nhỏ tới chơi đóng vai gia đình à?” Nam tử kia nói: “Chẳng qua ta xem ngươi có vẻ lạ, từng tập võ à? Nếu ngươi muốn làm binh, ta còn suy xét.....”
Linh Cửu cắt ngang lời của hắn: “Không làm binh, ta làm quân y.”
Nam tử kia cười một tiếng, chân đặt trên rào chắn , nhìn chằm chằm Linh Cửu nói: “Ngươi biết nơi này là nơi nào không? Mỗi một người ở nơi này liếʍ máu từ kiếm, thiếu tay thiếu chân chuyện bình thường. Làm quân y? Ngươi còn trẻ thế này đã trị được cho bao nhiêu? Trước hết cũng phải nghĩ xem bản thân có đủ bản lĩnh hay không!”
Bị người nghi ngờ như thế, trong lòng Linh Cửu có chút không vui, nếu không phải tìm chút tiền, y đã sớm quay đầu đi rồi. Hơi nhíu mi, Linh Cửu nói với chính mình, tất cả vì tiền sinh hoạt.
Y trả lời: “Ta đương nhiên cũng đủ bản lĩnh. Nếu ngươi không tin ta, thì kêu chủ soái Thượng Quan Quyết của các ngươi ra tới, ta trực tiếp nói với hắn.” Trước khi tới y đã hỏi qua, thủ lĩnh Quân Trấn Tây tên là Thượng Quan Quyết, là võ tướng lợi hại nhất Bắc Chiếu, dân gian đều gọi hắn Thần của quân, đại nhân vật như vậy chắc không đến mức trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng ngoài dự đoán mọi người nam tử kia, nâng một tay lên, dùng ngón tay cái chỉ vào chính mình, chậm rãi nói: “Ông đây, chính là Thượng Quan Quyết.”
(Sao mà thấy ổng... Trẻ trâu 🤣🤣🤣)
Linh Cửu: “.....”
Ảo ảnh tiêu tan! Thần của Bắc Chiếu quân chính là một tên nhóc lông còn chưa mọc hết, mặt còn hếch lên trời này?!
(Theo văn án chắc các bà cũng biết r ha. Nhỏ trẻ trâu đó là thụ.🙈🙈)