“Ngươi đừng để trong lòng, ta cũng không phải thật sự hoài nghi ngươi.” Thấy Linh Cửu hơn nửa ngày không nói lời nào, Thượng Quan Quyết thu lại sắc mặt giải thích.
Linh Cửu nghe vậy, giương mắt nhìn hắn một cái, thu thập đồ của bản thân, đứng lên nói: “Ngươi hoài nghi ta hay không, việc này cũng không quan trọng. Bởi vì ngươi là người bệnh của ta, cho nên ta hy vọng thân thể của ngươi có thể dựa theo mong muốn của ta mà khỏe lên. Nhưng nếu ngươi còn không rõ ràng ai đã hại mình, làm sao bảo đảm lần sau không hề trúng chiêu?”
Thượng Quan Quyết ngơ ngẩn nhìn y, một lát sau cười nói: “Được, nghe theo lời dặn của y sư.”
Linh Cửu lại bị nụ cười của hắn làm lung lay, cảm giác tim đập lại có chút nhanh, cái mũi giống như có chút ngứa, nhanh xoay người rời đi.
Trên đường trở về lều của quân y, Linh Cửu vừa đi vừa tính toán: Chờ đến khi độc trong người Thượng Quan Quyết hết, liền rời khỏi nơi này thôi. Thượng Quan Quyết tuy rằng đối xử với y cũng không tệ lắm, nhưng khi ở chung với hắn, tâm thật mệt.
Sau bữa trưa tan rã trong không vui, Thượng Quan Quyết cho rằng Linh Cửu khả năng sẽ không đến, kết quả chạng vạng cùng ngày, y lại mang theo phần đồ ăn cho hai người đến, chẳng qua mặt vô biểu tình, cả người lạnh như băng, cũng không để ý tới hắn.
Tuy rằng Linh Cửu ngày thường không có biểu tình phong phú gì nhưng Thượng Quan Quyết cảm thấy y dường như đang không vui.
Vì thế Thượng Quan Quyết tính toán dỗ dỗ y một chút. Lúc Linh Cửu dọn xong đồ ăn, thời điểm y đem một bộ chén đũa cho hắn, hắn đột nhiên giữ chặt tay của Linh Cửu : “Tiểu Cửu, ngươi lần trước liệt kê cho ta một danh sách dược liệu , không phải còn có hai loại không mua được sao, ta kêu ca ta hỗ trợ lưu ý một chút, hắn với tẩu tử gần đây có mạng lưới rất rộng , rất nhanh là thể đưa tới cho ngươi .”
Linh Cửu thình lình bị hắn cầm tay, cả người hơi hơi run lên, theo bản năng muốn rút tay về, ai ngờ Thượng Quan Quyết lại là dùng thêm vài phần sức lực, y lập tức không thể tránh thoát, vì thế tức giận nói: “Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, cầm tay ta làm gì ?”
Thượng Quan Quyết đúng lý hợp tình nói: “Từ lúc ngươi vào cửa cho đến bây giờ ta vẫn luôn nói chuyện cùng ngươi, là ngươi không chịu để ý ta trước .”
Linh Cửu: “……”
“ Được rồi, ta biết rồi, ngươi buông tay ra trước, chúng ta ăn cơm.”
Thượng Quan Quyết theo lời mà buông tay ra: “Nhưng ta thấy ngươi đang không vui lắm. Còn giận chuyện buổi trưa hả ?”
Linh Cửu mặt vô biểu tình mà gắp đồ ăn ăn cơm: “Ta có gì mà phải tức giận ? Lời ngươi nói cũng không phải không có lý.”
Thượng Quan Quyết cầm chiếc đũa chọc chọc cơm , hiển nhiên không muốn ăn đàng hoàng , hắn nhìn chằm chằm Linh Cửu nửa ngày, chậm rãi nói: “Chuyện buổi trưa ta có chút bốc đồng, thật sự xin lỗi ngươi. Chúng ta hiện tại tâm bình khí hòa nói chuyện, ngươi có nói cho ta biết vì sao ngươi hoài nghi Hứa lão tiên sinh được không ?”
Linh Cửu nghe vậy, buông xuống chén đũa, nghiêm mặt nói: “Ta nghe Lâm phó tướng nói, ca ca ngươi đi rồi lúc sau, thuốc của ngươi đều là ông ấy sắp xếp?”
“Không sai.” Thượng Quan Quyết nói, “Tuy rằng thời điểm tương đối phù hợp, nhưng ta không thể chỉ vì một vấn đề nhỏ mà hoài nghi trưởng bối đã chiếu cố ta từ nhỏ. Huống chi, nếu hắn thật sự có ý muốn hại ta, căn bản không cần chờ tới bây giờ.”
“Thời cơ hay động cơ cũng không quan trọng. Ta đã nói cho ngươi, Trói Tâm Võng xuất phát từ sư môn của ta. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, ta phát hiện ngươi không biết đến Trường Thanh Môn, mà từ lúc ta nhập môn đến lúc rời núi, trưởng lão cùng sư huynh đệ trong môn không có một ai bước ra khỏi Đảo Huyền Cực, như vậy Trói Tâm Võng làm thế nào có thể lưu truyền đến tận đây?”
Thượng Quan Quyết như suy tư mà sờ sờ cằm: “Cho nên ngươi mới hỏi ta Hứa gia gia học từ chỗ nào?”
Linh Cửu nhìn hắn không nói chuyện, nhưng ý vị trong đó không cần nói cũng biết.
Thượng Quan Quyết nói: “Hứa gia gia từ lúc còn trẻ đã theo ông nội ta vào quân doanh, nghe nói là được gia đình truyền lại không phải xuất thân từ môn phái nào cả .”
Linh Cửu một lần nữa cầm lấy chén đũa: “Không sao cả, ta đối với chân tướng của việc này cũng không hứng thú, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút. Chẳng qua, ta biết ngươi trong lòng hiểu rõ, chuyện ngươi trúng độc, xem ra Lâm phó tướng cũng không biết chuyện.”
Thượng Quan Quyết hơi hơi mỉm cười: “Loại chuyện này, người biết đến càng ít càng tốt.”
Bởi vì Thượng Quan Quyết ban ngày vô cùng bận rộn công vụ, cho nên ban đêm Linh Cửu mới tới cách vách châm cứu cho hắn. Quá trình tiêu độc rất thống khổ, nhưng cứ như vậy cũng làm cho Thượng Quan Quyết mấy ngày khó có thể ngủ ngon .
Ban đêm ngày thứ tư, Linh Cửu theo thường lệ chuẩn bị đi cách vách châm cứu cho người kia, vừa lúc gặp được Lâm Cẩm Nguyên từ bên trong ra tới.