Kể từ lúc đó, khi trình độ của tân binh được cải thiện, Lâm Cẩm Nguyên cũng không ý kiến tiếp, Thượng Quan Quyết mừng rỡ thanh tĩnh, buổi sáng xử lý quân vụ, giữa trưa ngẫu nhiên đi ăn cùng Linh Cửu một bữa cơm, buổi chiều tiếp tục xử lý quân vụ, buổi tối lại ngẫu nhiên cùng Linh Cửu cùng nhau dùng cơm, sau đó đi dắt chó, nếu bảo quá sung sướиɠ thì cũng không phải là nói quá.
Nhưng Linh Cửu bên này lại có chút không vui. Trước đây, Thượng luyện binh, vị Quan Quyết gần như đi theo y là từ sớm đến tối, một tấc cũng không rời, nhưng từ khi y đồng ý tướng quân này trừ bỏ vài lúc dùng bữa gặp mặt, thì căn bản không thấy bóng người, rõ ràng hai người ở cách vách nhau, lại luôn không chạm trán. Hắn tựa hồ khôi phục vẻ bận rộn lúc ban đầu.
Linh Cửu hai ngày đầu, cảm thấy không có Thượng Quan Quyết ở một bên nói chuyện với y, còn thấy suông sẻ, nhưng sau một đoạn thời gian lâu hơn lại có chút không dễ chịu. Y nghĩ, tên nhãi này tâm cơ thâm trầm, đối xử tốt với y đều là vì lừa miình giúp hắn luyện binh, một khi đạt được mục đích, liền chẳng quan tâm, quả thực đáng giận!
Nhưng y lại nghĩ, lúc trước kia ở Trường Thanh Môn, nếu các sư huynh sư đệ đột nhiên đối xử tốt với y hơn lúc trước, như vậy nhất định là có việc muốn nhờ, y quen đến mức không thể tức giận nổi. Huống chi mục đích của Thượng Quan Quyết đã nói rành mạch ngay từ đầu, lại so đo thì có ích gì chứ?
Sau đó y lại nghĩ, các sư huynh- sư đệ nhiều nhất cũng chỉ giúp y đi hái thuốc, đưa y một ít dược liệu quý hiếm, nhưng cũng chẳng quan tâm gì tới việc ăn, ở, ngủ và đi lại của hắn, rốt cuộc mấy việc này đó đều có mấy lão nhân quản.
Vì thế Linh Cửu đưa ra kết luận: Thượng Quan Quyết, âm hiểm đến cực điểm!
Linh Cửu cứ rối rắm như vậy, sau khi bận rộn bù đầu nhưng cũng không dễ chịu được mấy ngày, rốt cuộc lại có cơ hội nhìn thấy Thượng Quan Quyết, nhưng lần này gặp mặt, trạng thái Thượng Quan Quyết lại tựa hồ không được tốt lắm.
Linh Cửu bị Lâm Cẩm Nguyên từ dược phòng kéo đi gặp Thượng Quan Quyết.
Phó tướng này vô cùng lo lắng vọt vào trong, câu đầu tiên lại chính là: “Hứa tiên sinh đâu?”
Linh Cửu đang bận mân mê dược thảo của y, nghe vậy ngẩng đầu nói: “Hôm nay là ngày hưu mộc của Hứa tiên sinh.”
(*)休沐日-hưu mộc nhật : Nghỉ phép. § Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.
Lâm Cẩm Nguyên nghe vậy sửng sốt, xoay người liền chạy qua phải, nhưng mới vừa vén rèm lên, lại đột nhiên quay người trở lại, nắm lấy cổ tay Linh Cửu rồi chạy: “Không kịp đi tìm ông! Tiểu quân y mau đi cùng ta, bệnh cũ của tướng quân tái phát, lại hộc máu!”
Linh Cửu cả kinh, trợn mắt ngơ ngác để yên cho hắn kéo đi, vừa đi vừa nghĩ, Thượng Quan Quyết thoạt nhìn thân thể cường tráng, có thể có bệnh cũ gì cơ? Là vết thương cũ do chiến trường lưu lại? Nhưng vết thương cũ kiểu gì mà làm hộc máu? Chẳng lẽ là ho lao?! Cũng không thấy hắn ho khan lần nào nha?
Lúc Linh Cửu đang lo lắng miên man suy nghĩ, Lâm Cẩm Nguyên đã kéo y tới lều của tướng quân, vén rèm đi vào.
Thượng Quan Quyết lúc này đang nằm nghiêng người trên sạp, trên người còn mặc áo giáp đen nhánh, thân hình cao lớn gắt gao cuộn tròn, đôi tay che lại bụng, thoạt nhìn rất không thoải mái. Hắn nhắm chặt hai mắt, trên mặt tái nhợt cùng với mồ hôi lạnh ròng ròng, vài sợi tóc đen do mồ hôi mà có chút rối loạn dính ở trên má.
Nghe được động tĩnh của hai người tiến vào, Thượng Quan Quyết trợn mắt nhìn qua, hắn giờ phút này trên mặt không hề có chút huyết sắc, làm cho đôi lông mày càng thêm đen nhánh, giống như vết mực sâu đậm nhất.
Rõ ràng dáng vẻ hắn chật vật, nhưng cố tình lại không có một tí yếu ớt nào, thậm chí lúc hắn mở mắt ra, trong nháy mắt, trong không khí tràn ngập một cổ sát khí lạnh thấu xương, cho đến thấy rõ người đến mới chậm rãi đem sát ý cất đi.
“Tiểu Cửu?”
Thời điểm đôi mắt kia nhìn qua, Linh Cửu không khỏi ngẩn ra một lát. Y biết, người này tựa như một con quái thú trong rừng sâu, mặc dù bị thương, hắn cũng sẽ không hề suy yếu, tùy thời đều có thể dễ dàng cho người khác một đòn trí mạng. Đó là ánh mắt đã nhìn qua núi thây biển máu, ánh mắt này lúc trước y đã gặp trên một người khác, người kia vừa tàn nhẫn lại vừa cường đại cho nên khó có thể chống lại, y từng giãy giụa với vết thương chất chồng trong tay thuộc hạ của người nọ…..
Đột nhiên, giọng của Lâm Cẩm Nguyên kéo suy nghĩ y lại: “Tiểu quân y, mau xem cho tướng quân đi.”
Linh Cửu đi đến giường trước, cởi bỏ một bên găng tay của Thượng Quan Quyết, bắt đầu bắt mạch, vừa làm vừa hỏi: “Chuyện hộc máu là thế nào?”
Lâm Cẩm Nguyên ở một bên nói: “Là như thế này, hôm nay tướng quân cùng ta bàn xong chuyện quân sự, tùy ý ăn mấy phần cơm trưa đã đưa lúc sớm, nhưng chẳng được bao lâu liền phun ra, thậm chí còn nôn ra máu.”