Tại vùng biển phía đông có một hòn đảo gọi là đảo Huyền Cực, hàng năm sương mù lượn lờ, bốn mùa như xuân. Từ lời đồn trên phố, trên hòn đảo này có một nhóm tiên nhân lánh đời cư trú, bọn họ lấy đám mây làm váy, dùng sương trời làm nước, nhan sắc mỗi người sinh ra đều là tuyệt sắc, không dính khói lửa nhân gian.
Nhưng trên thực tế, đảo Huyền Cực cũng không có tiên nhân không dính khói lửa nhân gian gì cả, chỉ có mấy ông cụ xấu tính trồng thảo dược cùng một đám quỷ không làm việc đàng hoàng chỉ lo đi gây chuyện.
Nơi mà bọn họ ở gọi là Trường Thanh Môn. Các ông lão xấu tính là chưởng môn cùng trưởng lão Trường Thanh Môn, đám quỷ lo đi gây chuyện là đám đồ đệ nhỏ.
Linh Cửu là đứa nghịch ngợm nhất trong đám gây chuyện, cũng là đứa làm các ông lão đau đầu nhất. Không vì điều gì khác, chỉ bởi thiên phú của y quá cao.
Vào lúc y mười tuổi, đã có thể nhận biết đủ loại thảo dược lạ cổ quái trong sân dược của sư phụ, cũng vô cùng chính xác mà nói ra dược tính của nó. Vào lúc mười hai tuổi, kiếm pháp của y cũng có chút thành tựu, dí đại sư huynh chạy khắp núi đồi, không xin tha không bỏ qua. Vào lúc mười bảy tuổi, chính y phối ra một loại thuốc không mùi không vị, hạ độc được chưởng môn cùng tất cả trưởng lão, mấy ngày nay nhóm lão nhân nằm trên giường không dậy nổi, thiếu chút nữa bỏ đói cả đám quỷ gây sự này đi, bọn họ có thể chân chính mà đi gặp thần núi.
Trên đảo không biết năm tháng, trong chớp mắt, thiên tài nhỏ Linh Cửu đã hai mươi tuổi, trưởng thành thành một chàng trai cao ráo anh tuấn.
Sáng sớm hôm nay, Linh Cửu đang cõng hái thuốc ở sau núi, lại đột nhiên nghe thấy có người ở xa xa kêu y: “Tiểu sư đệ!”
Y theo tiếng nhìn lại, liền thấy một thanh niên gầy cao đứng nơi xa dưới tàng cây hải đường, vẫy tay từ xa với y. Đó là đại sư huynh bị y đánh đuổi khi còn nhỏ.
Đại sư huynh nói: “Chưởng môn kêu đệ trở về!”
Giọng Linh Cửu nói vọng từ xa: “Hôm nay ta không có hạ độc!”
“……”
(Bất lực kkkkk.)
Đại sư huynh lại nói: “Không có liên quan đến hạ độc!”
Chưởng môn là lão nhân tóc hoa râm, râu bạc, nhưng dáng người còn cường tráng, cứng cáp, bộ dáng tinh thần sáng láng nhìn không ra tuổi tác cụ thể.
Lúc Linh Cửu vào cửa, chưởng môn đang tự chơi cờ với chính mình, y đứng ngoài khẽ gõ cửa, hô lên: “Sư phụ, con tới rồi.”
Chưởng môn nâng mắt nhìn thoáng qua đồ đệ nhỏ, vẫy tay với y: “Mau tới đây, nhớ đóng cửa lại.”
Linh Cửu theo lời làm xong, lại ngoan ngoãn đứng một bên, lẳng lặng xem sư phụ chơi cờ.
Nhìn trong chốc lát, Linh Cửu nhịn không được nói: “Sư phụ, chỗ màu đen này vây quanh màu trắng rồi.”
Chưởng môn nghe vậy liếc mắt nhìn y, không nói gì, tiếp tục tự mình chơi cờ. Lại qua khoảng nửa tiếng, chưởng môn vỗ mạnh một cái vào bàn, vỗ tay cười nói: “Ha ha! Trắng thắng rồi!”
Linh Cửu tập trung nhìn vào, cờ trắng có một đường năm quân.
À, thì ra là hạ cờ năm quân. (Giống cờ caro đó)
“Linh Cửu à.” Chưởng môn thu quân cờ lại: “Tính ra con ở đảo Huyền Cực cũng được mười bốn năm rồi.”
Linh Cửu nói: “Dạ.”
Chưởng môn lại nói: “Con là đệ tử xuất sắc nhất của chúng ta, dược học cùng kiếm thuật, đều đã vượt qua các sư huynh rất nhiều, hiện giờ ta đã không có gì có thể dạy con. Con sinh ra đã là thiên tài, không nên giam mình tại khoảng đất nho nhỏ này, đã đến lúc đi ra ngoài nhìn xem một chút rồi.”
Linh Cửu nói: “Sư phụ, con cảm thấy con còn chưa học giỏi.”
“······” Chưởng môn im lặng một lát, thổi thổi râu, thở dài: “Được rồi, ta liền ăn ngay nói thật. Thiên phú con hơn người, một tay độc thuật xuất quỷ nhập thần, sư phụ thấy thế là đủ rồi. Nhưng tiểu Linh Cửu, trên dưới sư môn, đã không còn ai chịu được độc của con!”
Linh Cửu: “Ý của sư phụ là?”
Chưởng môn lời ít ý nhiều: “Con mau cút đi!” (Thẳng thừng, phũ phàng quá.🤣🤣🤣)
Vì thế ngày hôm sau, Linh Cửu lập tức cõng một bao vải chứa độc dược và một trường kiếm rời khỏi Trường Thanh Môn đã sinh sống mười bốn năm.
Vào lúc tiễn đưa, trên dưới sư môn tất cả mọi người đều tới, mọi người ngoài nói là đưa tiễn, mặt lại đầy vui vẻ. Chỉ có đại sư huynh một người đứng đằng xa, bả vai run rẩy, lại thấy không rõ biểu tình.
Linh Cửu nghĩ thầm, đại sư huynh nhất định không chịu nổi ly biệt này, vì thế bắt đầu gọi đại sư huynh từ xa: “Đại sư huynh đừng thương tâm, đừng luyến tiếc ta, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại mà!” (Người ta mới không cần.🤣🤣🤣)
Mà lúc này đại sư huynh đôi tay che mặt, chảy xuống nước mắt kích động đầy hạnh phúc như trút được gánh nặng.