Chương 14: End
Đêm ba mươi tết, Thiếu Hàng và Gia Ưu rủ nhau đi leo núi. Năm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến họ từ những kẻ vô thần vô thánh trở thành những tín đồ thực sự.
Trong chùa rất náo nhiệt, mọi người đến đây đón giao thừa rất đông.
Thiếu Hàng hỏi Gia Ưu: “Lần trước em cầu khấn điều gì thế?”. Gia Ưu nhìn anh và nói: “Em cầu khấn đức Phật hiền từ phù hộ cho Đàm Áo phẫu thuật thành công”.
“Hóa ra chẳng liên quan gì đến anh”. Thiếu Hàng ra vẻ thất vọng. “Hôm em đến Hồng Kông gặp cơn mưa sao băng, em đã cầu nguyện ba điều đấy”.
Thiếu Hàng hào hứng hẳn: “Là gì thế em?”.
Gia Ưu bắt đầu vòng vo: “Em không nói cho anh biết đâu, nói ra mất thiêng”.
“Nói một điều thôi cũng được, có liên quan tới anh không?”. Gia Ưu nhìn anh chớp chớp mắt.
“Chắc phải có một điều liên quan đến anh chứ?”. Anh vẫn không chịu buông tha.
Gia Ưu phì cười, chạy mất, cô quyết không nói cho Thiếu Hàng biết.
Hồ phóng sinh của nhà chùa đang nhộn nhịp. Mấy hôm nay mọi người đến đây phóng sinh nhiều lắm. Họ đi ngang qua hồ thấy có người thả hai con rùa xuống đó. Gia Ưu thò tay vào trong túi tìm: “Ơ sao không thấy nhỉ? Rõ ràng để trong này cơ mà”.
“Cái gì hả?”.
“Tìm thấy rồi!”, Gia Ưu móc ra một chiếc hộp đựng trang sức, trịnh trọng đặt nó vào tay anh: “Tặng anh đấy!”.
Thiếu Hàng nhịn cười: “Cái gì thế?”.
“Anh mở ra xem thì biết”.
Thiếu Hàng mở ra xem, Gia Ưu trợn tròn mắt.
“Sao lại là cái này?”, Gia Ưu sửng sốt: “Rõ ràng chiếc nhẫn này em đã đưa cho Mạn Ninh rồi mà. Chiếc nhẫn hôm qua em mua đâu rồi nhỉ?”.
Thiếu Hàng vênh mặt lên, nắm lấy tay cô: “Em mà còn tùy tiện đưa nhẫn cưới cho người khác là anh không tha cho em đâu”. Gia Ưu lấy lại được bình tĩnh: “Ái chà, anh đi đòi lại đấy à?”.
“Anh tặng em, chứ có tặng cô ấy đâu”. Nói rồi anh đeo nhẫn lên tay cô.
Gia Ưu cười hạnh phúc, nhưng rồi cô sực nhớ: “Nhưng chỉ còn có mỗi một chiếc, hay đeo cái em mua hôm qua đi, có một cặp mà? Anh để đâu rồi? Bỏ ra đi”.
Thiếu Hàng lườm cô, từ từ lấy một chiếc nhẫn từ trong túi áo. Gia Ưu trợn tròn mắt, sửng sốt hỏi: “Cái này không phải là cái kia đấy chứ?”.
“Ai bảo không phải hả?”.
“Nhưng hôm ấy... không phải anh đã ném xuống hồ phóng sinh rồi mà?”.
“Vứt đi thì không tìm lại được à?”. Quan Thiếu Hàng không bằng lòng nói.
“Tìm... tìm lại á?”. Gia Ưu quay đầu nhìn hồ rộng mênh mông. Tưởng tượng đến cảnh Thiếu Hàng nhảy xuống hồ vật lộn với lũ cá, rùa dưới ấy mà cô phì cười.
“Lại còn cười à?”. Anh trừng mắt nhìn cô.
Gia Ưu vội cầm lấy nhẫn đeo lên tay cho anh: “Em nói cho anh biết một bí mật nhé”.
“Ừ”. Anh vui sướиɠ hấp háy mắt.
“Thực ra...”, cô dài giọng rồi ghé sát tai anh thì thầm: “Hôm ấy em cũng xuống hồ tìm đấy”.
Thiếu Hàng không tin: “Sao lúc anh đi tìm không gặp em?”.
“Em xuống thật mà, còn bị rùa cắn cho một cái. Sau đó có một chú tiểu đi qua nhìn thấy, gọi em lên bờ mắng đấy”.
“Em ngốc thế, việc ấy phải làm ban đêm chứ”.
“Em sợ cá, rùa hay con gì đó nuốt nhẫn vào bụng thì sao? Anh tự gây nghiệp chướng đấy chứ. Vứt đâu chẳng vứt lại vứt ngay xuống hồ. Nhưng cũng may, nếu anh vứt xuống vực thì em… ặc ặc ặc”.
Chưa nói dứt lời môi cô đã dính chặt vào môi anh.
Gia Ưu hạnh phúc lâng lâng. Đôi môi đang mải mê bận rộn, đầu óc cứ nghĩ mãi về lời cầu nguyện hôm sao băng rơi lại linh thiêng thế. Cô đã thực hiện được ước mơ rồi.
Tiếng chuông đồng hồ điểm báo năm mới đã sang, xuân đã về, tình yêu đã đến...
HẾT