Chương 4

Gã đàn ông hèn hạ toàn thân chảy máu, trợn mắt, sau khi bị tôi trừng mắt nhìn thì cuối cùng hắn cũng ngất đi.

Mọi người chân tay luống cuống kéo hắn lên xe như kéo chó ch.ế..t rồi đưa hắn đến bệnh viện.

Một số cảnh sát vây quanh tôi: “Đàng hoàng một chút, đến tận đồn công an để giê*t người. Cậu kiêu ngạo thật đấy.”

Tôi dang tay ra: “Cháu giê*t người khi nào? Có bằng chứng không? Chớ nói bậy bạ, cháu chỉ chạy bộ, tập thể dục thôi.”

Cảnh sát: “Cậu nghĩ tôi mù à? Dao cậu còn đang nhỏ máu mà cậu nói là chạy bộ?”

Tôi: “Ồ, nhặt được ở trên đường, định mang về nhà bổ dưa, rửa lại là có thể dùng.”

Một giây tiếp theo, màn hình hiển thị bật lên, chuyển đến camera giám sát ở gần đó, tua thẳng đến con hẻm vừa rồi, hình ảnh tôi dùng dao chém người đặc biệt rõ ràng.

Chính camera giám sát phía trên đã ghi lại rõ nét biểu cảm của tôi.

ch.ế..t tiệt, không cẩn thận.

Tôi nhìn anh Ngô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không phải mày nói theo dõi bị hỏng à? Có việc tìm dấu vết cũng không hiểu, với nghiệp vụ năng lực của mày, mày có thể làm được việc gì đây?”

Nguyên nhân kết quả đã rất rõ ràng, cảnh sát quyết định đánh mỗi người 20 roi và giáo huấn cả lũ chúng tôi: “Ngày ngày không làm việc đàng hoàng, cầm cái dao đã cho mình là ông trùm xã hội đen à? Còn cậu, thấy mình có lý nên không buông tha người khác, cầm dao chém người, sao nào, không giê*t ch.ế..t một người không dừng lại đúng không? Đây là xã hội pháp quyền hiểu không?”

Tôi thật thà trả lời: “Không phải, cháu muốn giê*t hết bọn họ mới dừng lại.”

Cảnh sát sửng sốt một lát: “Cậu nói gì?”

Anh Ngô lập tức tố cáo: “Cảnh sát, nhìn xem, Tiểu Phi vẫn đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện. Nó cố ý giê*t người và nó cũng thừa nhận.”

Tôi chế nhạo: ‘Mày có hiểu luật pháp không?

Chúng mày mang dao theo, tao giê*t ai nào?”

Lúc này một cảnh sát trẻ vội vàng tiến vào:

“Đội trưởng Quách, đã có kết quả nghiệm thương của Lưu Tiểu Phi.”

Mấy người lập tức vây quanh: “Kết quả thế nào?”

Viên cảnh sát dừng lại và nhìn tôi, không nói nên lời.

Anh Ngô lảo đảo, gào khóc như cha mẹ ch.ế..t: “Không cứu được nó sao? Tiểu Phi! Anh thật có lỗi với em!”

“Không, cậu ta tỉnh lại rồi. Kết quả là…bị thương nhẹ.”