Sau bữa tối tôi bước lên xe Dương. Cảm giác trong tôi lúc này vẫn không sao thoải mái. Những suy nghĩ ban chiều vẫn quay cuồng trong tâm trí, tôi chỉ biết thở dài nhìn xa xăm.
Từng hàng xe nối đuôi nhau rời khỏi trung tâm thành phố sáng rực cả một cung đường. Ra xa khỏi thành phố, xe cộ dần thưa thớt, con đường cũng nhỏ lại theo ánh đèn lấp loáng trên cao. Thời tiết lúc này đã sang thu, những chiếc lá vàng rụng lả tả hai bên đường khiến bầu không khí có phần ảm đạm.
Tôi có chút giật mình khi nghe Dương mở lời:
– Ngày tôi còn bé, vào tầm này cây hồng nhà ông tôi chín, có một lần tôi trèo lên cây, sau đó ngã lộn cổ, may mà ngã vào tấm bạt nên chỉ xây xát nhẹ. Mẹ tôi cứ khóc mãi, còn bố thì quát cho một trận. Mỗi ông nội là sai người hái hồng cho tôi.
Tôi suýt bật cười trước chia sẻ của Dương. Dương từng là một cậu bé hiếu động, chắc hẳn là như vậy rồi… Tôi chẳng biết bao nhiêu về anh, cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ tìm hiểu nhiều hơn. Bất giác lòng tôi bình yên đến lạ. Dương đang chia sẻ về anh cho tôi thêm hiểu. Anh đang muốn xây dựng mối quan hệ với tôi, một mối quan hệ lâu dài hay chỉ ngắn ngủi? Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi chẳng nên nghĩ nhiều về điều này, trên hết… tôi nợ anh và cần anh.
Nhìn cây hồng trơ trọi lá lơ thơ vài quả chín vừa lướt qua, tôi góp chuyện cùng Dương:
– Tôi cũng rất thích ăn hồng, nhưng phải là hồng chín như cà chua ấy. Ngày bé mẹ vẫn hay mua cho tôi ăn, cho đến khi…
Tôi khựng lại, nhắc về mẹ khiến tôi không sao vui vẻ nổi. Tôi có mặt ở đây với Dương, tôi bất chấp tất cả chẳng phải cũng vì mẹ hay sao? Dù chẳng muốn nhưng khóe mắt tôi bỗng cay xè.
– Đừng lo, mẹ cô sẽ khỏe lại thôi.
Lời của Dương đơn giản nhưng lại là lời an ủi mà tôi cần nhất lúc này. Dương sẽ ở bên tôi, sẽ gánh vác cùng tôi, ít nhất là trong thời điểm tôi cần nhất. Dù quá khứ có thế nào, tương lai có ra sao, tôi cũng không nên đòi hỏi nhiều hơn. Tôi gật nhẹ, nhớ ra việc Dương thích ăn hồng tôi liền quay sang anh vui vẻ nói:
– Tôi biết làm mứt hồng, nếu anh không chê tôi sẽ làm cho anh.
Im lặng. Tôi bỗng thấy xấu hổ với đề nghị của mình nên lại thấy nong nóng người.
– Ừ.
Âm thanh nhẹ như gió hàm ý cả nụ cười. Chỉ vậy thôi mà sao tôi thấy vui khó tả. Tôi sẽ được ở bên Dương, được chăm sóc cho anh mỗi ngày… thế là đủ rồi nhỉ? Tình yêu là gì tôi hoàn toàn không hiểu, thế nhưng tôi biết mình thích Dương, tôi đau đớn khi anh không thể quên người cũ, cũng chỉ vì… tôi thích Dương nhiều hơn những gì tôi ý thức được. Yêu… tôi yêu Dương sao?
Dương dừng xe trước một cánh cổng bằng đồng. Nãy giờ chúng tôi vòng qua một bức tường gạch kiên cố, tôi không ngờ đó là tường bao của căn biệt phủ trước mắt tôi. Tôi theo sau Dương vào trong, không gian êm dịu được bài trí với nhiều cây xanh và những chậu bonsai nhiều năm tuổi, uốn quanh vườn là một dòng nước trong vắt thả cá chép Nhật. Lác đác có người đi lại, gặp Dương và tôi họ đều cười chào nhưng trên nét mặt họ đọng nỗi lo âu.
Một chị gái tầm tuổi ba lăm dẫn Dương và tôi vào căn phòng cuối hành lang rồi mở cửa, chị quay lại nói:
– Mấy hôm nay cụ không ăn uống được, ông bà lo lắng lắm cậu Dương ạ. Ông bà ở đây chăm ông suốt, cũng vừa mới về thành phố thôi. Cô cậu đến muộn không thì đã gặp ông bà rồi.
“Ông bà” mà chị ấy nói tôi hiểu là bố mẹ Dương, cũng có nghĩa là bố mẹ chồng tương lai của tôi. Tôi chỉ mới tiếp xúc qua với họ nhưng cũng cảm thấy họ hiền hòa dễ chịu.
Dương gật đầu, anh đón lấy khay cháo bốc khói từ tay chị gái rồi bước nhẹ vào phòng. Ông nội anh gầy đi nhiều quá, nhìn tấm lưng gầy guộc của ông hướng ra ngoài, lòng tôi không khỏi xót xa. Tôi có thể hiểu được cảm giác của Dương lúc này khi nhìn vào mắt anh.
– Ông…
Nghe tiếng Dương, ông Hòa mới giật mình quay ra rồi gượng dậy. Tôi áy náy bước lại, cất tiếng chào:
– Cháu chào ông…
Đôi mắt mờ đυ.c của ông Hòa ánh lên tia sáng. Tôi cảm thấy mình cùng Dương đến đây là đúng đắn. Sức khỏe của ông…
Ông Hòa xua tay khi Dương xúc cháo cho ông, ông gượng nói:
– Hai đứa lặn lội đến thăm ông già này làm gì? Trời thu đẹp thế này phải đi hẹn hò chứ?
Ông lúc nào cũng vậy, câu nào nói ra cũng nghĩ đến việc ghép đôi cho chúng tôi. Tôi đỡ lấy bát cháo trên tay Dương, nhẹ nhàng dỗ dành ông:
– Ông phải khỏe chúng cháu mới có tâm trạng mà đi chơi chứ!
– Hà hà… con bé này… được rồi!
Ông Hòa nghe lời tôi. Một thìa… hai thìa… nhưng đến thìa thứ ba, ông bỗng vẫy tay. Dương hiểu ý liền đem cái chậu để ở dưới giường lên trước mặt ông. Tôi xót xa, hai mắt cay xè nhìn ông.
Chị gái ban nãy nhanh chóng bước vào lau miệng cho ông Hòa, đỡ ông nằm trở lại. Ông cười buồn:
– Để cháu gái phải thấy cảnh này…
– Ông… cháu chỉ mong được chăm sóc ông nhiều hơn.
Tôi nói điều này hoàn toàn thật tâm. Lúc nào tôi cũng yêu kính ông Hòa như ông nội tôi, không chỉ vì ông đã hỗ trợ cho mẹ con tôi nhiều như vậy.
– Không cần… ta chỉ cần hai đứa…
– Ông yên tâm, ngày cưới chúng cháu đã định rồi. Ngày hai mươi tháng này, còn một tuần nữa ông ạ. Ông cố gắng tĩnh dưỡng thêm ít ngày.
Dương lên tiếng khiến ông Hòa vừa ngỡ ngàng lại vừa vui mừng, khuôn mặt ông như bừng sáng. Ông quay sang nhìn tôi trìu mến. Tôi chưa kịp ngạc nhiên trước ngày cưới mà Dương định ra, chỉ biết gật đầu đồng tình với Dương để ông thêm yên lòng.
– Vậy sao… hà hà… thế thì ta yên tâm rồi!
Ông Hòa gật gù hài lòng, niềm vui khiến ông như khỏe mạnh hơn. Ông xoa hai bàn tay vào nhau rồi kéo tay tôi cùng Dương lại. Những ngón tay thon dài ấm áp của Dương l*иg vào tay tôi rồi xiết chặt, tôi đáp lại anh thay lời đồng ý về kế hoạch của anh.
– Ông Hân không biết ta ở đây… hai đứa cũng đừng có nói. Ta đã hẹn ông ấy thi uống rượu trong đám cưới của hai đứa… ta nhất định sẽ không nuốt lời.
– Chắc chắn rồi ông.
Dương khẳng định chắc nịch, âm thanh có chút nghẹn lại. Tôi hiểu Dương mong đám cưới càng sớm càng tốt, gặp ông Hòa thế này tôi cũng mong điều ấy sớm diễn ra. Một tuần nữa… vậy ít nhất khi đó… mẹ tôi đã xác định được bệnh tật, cũng để mẹ có thời gian nghỉ ngơi trước cuộc đại phẫu thuật.
Trên đường trở về, cả tôi và Dương đều không còn tâm trạng như lúc đi. Có lẽ Dương không ngờ sức khỏe ông nội anh xuống nhanh đến như vậy, chính tôi cũng có cùng suy nghĩ như anh.
– Một tuần nữa, kịp chứ?
– À… vâng…
Không gian lại chìm vào im lặng. Mọi điều về cuộc sống sau này giữa chúng tôi, chẳng hiểu sao tôi không có chút thắc mắc nào. Tôi tin Dương, chỉ đơn giản vậy thôi. Tôi sẽ nghe theo mọi sắp xếp của anh. Anh từng nói, cuộc hôn nhân này anh tự nguyện, tôi cũng như anh, chỉ cần vậy là đủ.
– Sáng mai tôi sẽ đưa cô ra sân bay.
– Ơ… tôi tự đi được, sáng mai anh có buổi họp mà.
Lúc trước tôi chỉ đơn giản muốn biết khi nào được về Việt Nam nên mới quan tâm lịch làm việc của Dương. Lịch này được đăng công khai trên website công ty nhưng không mấy người để ý. Dương thoáng ngạc nhiên khi tôi biết điều này, anh nhếch nhẹ khóe miệng:
– Buổi họp được chuyển sang chiều.
– À… hihi.
Xe dừng đèn đỏ bất ngờ, Dương quay sang tôi nhìn chăm chú khiến tôi nóng bừng cả người. Ý cười càng sâu hơn trong mắt Dương.
– Vậy… có biết lịch trình đêm nay của tôi không?
– Lịch… lịch trình đêm nay? Làm… làm sao tôi biết được?
– Cô nghĩ đi.
Dương khẽ nhướng mày, khuôn mặt anh bừng sáng trong giây phút đèn chuyển sang màu xanh. Tôi chỉ biết nuốt một ngụm khô khốc, ngại ngần không dám nhìn thẳng vào mắt Dương. Dương đưa xe hòa vào dòng xe vắng vẻ trên cung đường vào thành phố. Tôi đang ở trên xe Dương vào lúc mười giờ tối, tôi cũng đã chấp nhận lấy anh. Có điều nghĩ đến chuyện thể xác trước hôn nhân, tôi vẫn chưa sẵn sàng.