"Không lẽ... Đây là... Giám đốc... "
Giọng anh lạnh lùng pha lẫn một chút máu me...
"Phải.... là tôi. "
Mặt anh ta biến sắc.
"Anh.... Anh... "
"Sao thế... Lúc nãy ai đó còn hùng hồn tuyên bố nếu gặp được chồng của Ân Ân sẽ gϊếŧ hén không có cơ hội đầu thai cơ mà.. Sao giờ lại nói không nên lời vậy."
Cô trợn mắt nhìn anh bạn...
"Cậu... Cậu thật sự nói như vậy sao.. "
"Tớ... "
Anh ta chỉ lặng lẽ gật đầu.
"Cậu thật sự...chán sống rồi. "
"Cậu cứu tớ đi Ân Ân.... Tớ chỉ lỡ lời thôi... "
Cô quay sang cười tỏ vẻ giải hòa cho hai người.
"Cậu ấy không cố ý... "
"Anh còn chưa tính sổ em vì vậy đừng có mà cầu xin giúp cậu tam."
"Em làm sai gì sao. "
"Cậu ta nói hết rồi. "
Cô lườm anh bạn một cái..
"Cậu đã nói gì... "
Anh tiếp lời.
"Cậu ta nói cái gì mà cậu ta và em từ nhỏ đã lớn lên cũng nhau cũng xem như là thanh mai trúc mã. Phía sau lưng em có một vết sẹo nhỏ nhỏ cậu ta bảo là do cậu ta làm. Khi ngủ còn hôn trộm em."
Anh bạn kia chỉ biết cúi đầu không dám nói gì. Cô lại lườm anh ta một cái.
"Cậu... Hết chuyện nói sao. "
"Tại tớ không biết anh ấy là chồng cậu nên mới nói. "
Anh cười mỉa mai một cái rồi nói.
"Ồ. Vậy ra gặp người nào cậu cũng kể chỉ trừ tôi. "
"Không thể nói là như vậy được. Không thể gặp ai cũng kể ra chuyện tế nhị này. "
"Thì ra là tùy tâm trạng. "
"Có thể xem là như vậy. "
Cô giận tím mặt....
"Cậu im đi. "
Nếu để hai người này nói về vấn đề này nữa nhất định sẽ xảy ra chiến tranh. Cô vội nói sang vấn đề trọng tâm.
"Chẳng phải hôm nay cậu bảo hôm nay đến để xin chồng tớ làm việc tại công ty của anh ấy sao. "
"Đúng rồi. Đây là sơ yếu lí lịch của tôi. Mời anh xem qua. "
Anh ta đưa cho anh một tập hồ sơ. Anh có vẻ như rất hài lòng.
"Sinh viên mới tốt nghiệp loại giỏi của trường đại học Y bên Thụy Sĩ à. "
"Vâng. "
"Không tồi. "
"Vậy tôi có đủ tư cách để vào công ty anh làm việc chứ. "
Anh im lặng một hồi không trả lời. Cô chen vào.
"Cậu ấy thật sự rất giỏi anh nên trọng dụng nhân tài như cậu ta. "
Anh lườm nguýt cô.
"Em có vẻ hiểu nhiều về cậu ta nhỉ. "
Cô vội chối cãi.
"Không có. Em hỏi chung với cậu ta nên hiểu biết chút chút. "
"Chỉ như vậy thôi. "
"Đúng. Anh mau cho cậu ấy câu trả lời đi. "
Anh đứng dậy nhìn cậu ta không cảm xúc.
"Tùy tâm trạng. "
Anh nói xong bước thẳng vào phòng. Cô chỉ biết nhìn theo anh và ra hiệu cho cậu bạn ra về.
Cô bước vào phòng trên tay cầm bản hợp đồng. Anh ngồi trên giường nhìn chằm chằm cô.
"Cái gì vậy. "
"Là hợp đồng đấy. Đã kí rồi. Anh thấy em giỏi chứ. "
Cô chạy lại ngồi bên anh cười tươi. Anh nhìn gương mặt xinh xắn đang nở nụ cười tươi như hoa của cô mỉm cười thật nhẹ nhàng. Anh đặt nhẹ môi anh lên môi của cô.
"Phần thưởng cho em. "
Cô bĩu môi. Hai gò má căng lên.
"Không thích. "
Anh ôm eo cô áp sát hai gương mặt lại gần nhau khiến gương mặt cô đỏ ửng lên.
"Hay là em muốn... "
"Không phải... "
Nói xong cô liếc nhìn anh một cái rồi cười như kẻ háo sắc.
"Lúc nãy là anh ghen sao. "
Anh quay mặt đi né tránh ánh mắt rực lửa của cô.
"Không có. "
"Thế sao lại tức giận với cậu ấy.. Lại còn muốn xử tội em.. "
Anh vẫn không nhận.
"Không có nên em đừng ảo tưởng nữa. "
"Ồ thế là do em ảo tưởng quá à. Haizzz vậy tối nay em đi ăn tối cùng cậu ấy. "
Anh lườm cô.
"Em dám sao. "
"Em dám đấy. Anh mau nhận đi."
"Ừm...thì... Anh không có ghen. "
"Anh cứng đầu thật. "
"Anh với em thi nhau đập đầu vào tường xem đầu ai cứng hơn không. "
"Anh điên rồi. "
"Vì em đấy. "
"Không đùa nữa. Em muốn quà. "
"Quà... "
"Ưm ưʍ. "
"Em muốn gì? "
"Anh đi mua sắm với em đi. Em cũng mua cho anh vài áo sơ mi cho anh. "
"Được. Anh đưa em đi. "
Anh đưa cô đến trung tâm mua sắm. Cô dầm tay anh kéo đi hết cả trung tâm. Đi cả ngày trời nhưng cô chỉ lựa vỏn vẹn được một chiếc váy. Còn anh thì vẫn chưa chọn được cái gì hết.
"Em định đi đến bao giờ. "
"Em không biết. Anh hứa đi với em rồi mà. "
"Thì anh đi với em mà. "
"Aaa "
Cô kéo anh đến shop đồ nam. Cầm một cái áo sơ mi đen đưa cho anh.
"Thử cho em xem. "
"Cái khác đi. "
"Anh thử đi. Em thích chiếc áo này. "
"Nhưng... "
Cô đẩy anh anh vào phòng thử đồ.
"Không nhưng gì hết. Thử đi. "
Đợi đến tận năm phút sau anh mới bước ra từ phòng thử đồ. Cô đang lựa áo quay người lại nhìn anh. Không những chỉ cô nhìn anh mà tất cả các nhân viên nữ trong shop đều nhìn anh. Anh bước ra từ phòng thử đồ trông rất đẹp trai. Vốn dĩ anh đã có một thân hình cao ráo, gương mặt tuấn tú. Toát lên một vẻ đẹp mê hồn người.
Anh tiến đến đứng trước mặt cô chỉnh tay áo.
"Được không. "
Cô vẫn cứ nhìn chằm chằm anh. Không trả lời anh. Anh ghé sát mặt cô.
"Sao thế. Đẹp quá phải không. "
Cô né tránh ngượng đỏ mặt. Đưa cho anh mông chiếc áo sơ mi trắng.
"Bảo không thích áo này mà. Thay cái khác đi. "
Anh quay lưng đi vào thay chiếc áo khác.
Năm phút sau vẫn là chàng hoàng tử ấy bước ra. Cô và các nhân viên nữ vẫn tiếp tục nhìn anh.
Anh đến cạnh cô.
"Thế nào. "
"Người gì mà mặc gì cũng đẹp vậy. "
"Em phải tự hào về anh chứ. "