Chương 4

13

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt như muốn chết của Phó Chí Hành.

Một giây trôi qua--

Hai giây --

Anh ta đột nhiên bước nhanh tới, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

Bàn tay to lớn tóm lấy cổ đứa trẻ, dường như định bóp chết cốt nhục của mình ngay tại chỗ.

Mẹ tôi như điên liều tới che chở cho đứa trẻ, vừa khóc vừa cầu xin sự thương xót.

Dù sao thì đó là một sinh mệnh nhỏ bé, tôi thấy chướng mắt nên đành thuyết phục vài lời bên cạnh:

"Yên tâm, đây là cốt nhục của anh."

“Mẹ đứa bé tuy đã năm mươi tám tuổi nhưng đứa bé vẫn rất đáng yêu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, trông thế nào cũng đều giống anh.”

Phó Chí Hành: "..."

Anh ghì vào cổ đứa bé mạnh hơn.

May mắn thay, vào thời khắc quan trọng, trưởng lão của Phó gia nghe được tin tức, vội vàng đưa người tới.

Kịp thời ngăn chặn máu điên của Phó Chí Hành.

Phó Chí Hành không muốn nhận đứa trẻ, nhưng trưởng lão đã ra mặt nhận nuôi.

Ông ta ngay tại chỗ thu xếp, đưa cho mẹ tôi một số tiền rất lớn để giữ im lặng, đồng thời yêu cầu bà không được gặp lại đứa trẻ, sau đó...

Vì danh tiếng của nhà họ Phó, tôi buộc phải đứng tên mình nuôi đứa trẻ này.

Tất nhiên, để xoa dịu tôi, tôi cũng được cho một số tiền lớn.

Dù sao ở nhà có bảo mẫu, tôi cũng không cần chăm nó, đương nhiên tôi không phản đối.

Cháu đích tôn của cả họ đang trong tay tôi, tôi còn lo lắng không có tiền tiêu xài sao?

Tôi mỉm cười nhận lấy thẻ ngân hàng và hỏi: "Mật khẩu là gì?"

"Ngày Quốc khánh."

??

Gia đình này thật đúng là ái quốc, bất kính nghiệp, thành tín, bất hữu thiện.*

(*bản gốc là: 这一家子,还真是爱国,不敬业,诚信,不友善。 tui chưa hiểu lắm chỗ này nên ai biết cmt tui với nha,thanks mn nhiều)

14

Trong khi Phó trưởng lão và đoàn người vội vàng xem cháu đích tôn thì tôi còn bận quan sát người đàn ông đi theo trưởng lão vẫn đang im lặng nãy giờ.

Hắn ta mặc quần áo màu đen, ánh mắt lạnh lùng cương nghị như sắt thép, đứng sau lưng Phó lão sắc mặt vô cảm, như không quan tâm đến điều gì.

Tôi dùng ngón tay chọc vào Phó Chí Hành bên cạnh, thấp giọng hỏi anh ta:

“Đó là ai?”

Phó Chí Hành liếc hắn một cái, giọng khinh thường nói: “Con ngoài giá thú của trưởng lão.”

Đứa con hoang?

Trong nguyên tác không có nhân vật nào như vậy.

Đang lén lút dò xét đánh giá, người đàn ông bỗng nghiêng đầu, ánh mắt dán lên người tôi.

Cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới.

Đột nhiên nở nụ cười.

Căn phòng tối tăm như chợt bừng sáng.

Tôi vội ngoảnh mặt đi.

Trực giác mách bảo tôi rằng người đàn ông này rất nguy hiểm.

Nguy hiểm hơn bất cứ kẻ thù nào tôi từng gặp.

15

Phó Chín Hành đặt tên cho đứa trẻ là Phó Khương.

Trên danh nghĩa mẹ ruột chịu trách nhiệm với nó,mỗi tháng tôi được cho mấy chục vạn tiền phí nuôi nấng.

Tôi không phải nuôi nó nên tiền túi chẳng hụt một xu nào.

Mỗi lần ăn bánh kếp tôi đều thêm hai quả trứng.

Tuy nhiên, vui vẻ chưa được mấy ngày, ánh trăng sáng của Phó Chí Hành đã về nước.

Giang Chi.

Tôi nhìn Giang Chi tóc đen váy trắng thanh thuần, như thể nhìn vào gương.

Thật sự rất giống nhau.

Điểm khác biệt duy nhất là——

Rõ ràng chúng tôi có khuôn mặt gần như giống nhau, nhưng khi quan sát kỹ thì cô ta mang dáng vẻ của một ánh trăng sáng đoản mệnh, còn tôi...

Trên mặt như được viết tám chữ lớn:

Đánh rồng gϊếŧ hổ, tùy hứng nổi điên.

Không biết có phải do tôi tùy tiện làm thay đổi cốt truyện hay không mà mọi thứ dường như không theo đúng mạch truyện ban đầu.

Trong nguyên tác, khi Giang Chi trở về Trung Quốc, Phó Chí Hành bắt đầu ngược đãi nữ chính bằng nhiều cách khác nhau, vì lý do Phó gia không cho Giang Chi gả vào mà bắt đầu làm nhục nữ chính.

Mà hiện tại...

Giang Chi không thèm quan tâm tới Phó Chí Hành.

Cô ta thích Phó Ngạn

Đó là đứa con riêng của Phó trưởng lão.

Không ổn rồi...

Bởi vì

Tôi cũng thích hắn.

16

Giang Chi vừa về nước, Phó Chí Hành liền trở thành một tên ngốc.

Mỗi ngày đều chải chải chuốt chuốt, sắp biến thành một con công đực rồi.

Nhìn chướng mắt vl.

Tuy nhiên, sau nửa tháng, tên này thôi không làm thế nữa.

Giang Chi căn bản không thích hắn.

Phó Chí Hành tâm tình không tốt, về đến nhà liền trút giận lên tôi.

Tôi đang soi gương, anh ta bỗng từ ngoài cửa lao vào phòng rồi ấn chặt tôi vào tấm gương.

Phó Chí Hành thở ra hơi rượu nồng nặc, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm

Sau khi quan sát một lúc lâu, anh ta đột nhiên cau mày lại và tát tôi một cái.

Tức giận chửi: " Đồ giả mạo!"

"Cô thật sự không phải cô ấy!"

Không, anh ta bị khùng à?

Tay chân tôi bị khóa chặt nên tôi húc thẳng đầu vào mồm anh ta.

Phó Chí Hành đau đớn buông tôi ra, tôi được tự do và bắt đầu phát điên

Tôi đấm thẳng vào mặt anh ta và chửi:

“Giả cái cmm!”

"Con khốn này thà ra ngoài còn hơn là ở đây xem mày ăn cớt!"

“Nếu không tỏ tình được với Giang Chi,sao lúc trở về lại trút giận lên người tao?”

"..."

Càng nghĩ tôi càng tức giận, tôi nhặt chiếc gạt tàn ném lên đầu anh ta.

Nam chính bị sao vậy, không phải anh ta chỉ là NPC trong sách thôi sao.

Nhìn thấy máu, Phó Chí Hành dừng lại.

Anh ta che đầu và im lặng ngồi xuống đất.

Một lúc lâu sau--

Anh ta thì thầm: “Băng gạc, tôi muốn băng gạc lại.”

"Ồ."

Tôi tiện tay ấn cái giẻ lau chân lên đầu anh ta: “Dùng tạm đi.”

Khóe miệng Phó Chí Hành giật giật đau đớn, nhưng cũng không dám lớn tiếng với tôi nữa.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc và bắt đầu giảng giải cho anh ta.

"Anh có biết Giang Chi thích ai không?"

"...Phó Ngạn."

Tôi sẽ cho làm cho anh ta phải liếʍ gót tôi!

"Sao anh không đưa tôi đi gặp Phó Ngạn?"

"Tôi có thể giúp anh giám sát bọn họ, hơn nữa tôi là một người rất thông minh,khi trở về có thể biến anh thành Phó Ngạn, nhất định sẽ khiến Giang Chi phải lòng anh."

Phó Chí Hành mặt tối sầm lại và giữ im lặng.

Tôi chìa tay ra: “Thôi quên đi, để Giang Chi cưới chú anh đi.”

"Dù sao tôi cảm thấy Phó Ngạn cũng không tệ, hắn cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, hấp dẫn hơn anh, nếu anh từ chối vị trí người thừa kế, hắn sẽ giàu có hơn anh."

"Tôi biết một cửa hàng bà bầu và trẻ em tốt, tôi sẽ giới thiệu cho Giang Chi, sớm muộn cũng sẽ dùng..."

"Đừng đi"

Trước khi tôi tới cửa, Phó Chí Hành đã lên tiếng.

Anh ta ấn cái giẻ lau chân lên trán, cúi đầu nhìn tôi.

"ĐƯỢC RỒI."

Tôi chế nhạo, "Con chó, cầu xin đi."

"Tô Thư, đừng đi quá xa."

“Vậy tốt nhất tôi nên giới thiệu một bộ váy cưới cho Giang Chi...”

"……Xin cô hãy giúp."