Chương 80: Xin lỗi

Tham quan ký túc xá xong, sau khi đặt đồ đạc của mình vào phòng, họ phải xuống tập trung lần nữa, vì thầy Trần còn có chuyện cần nói.

Xuống đến nơi, dưới lầu là cô Đặng và Đặng Gia đang đợi.

Họ vừa đi qua ký túc xá nữ bên cạnh, giờ đã xong việc, chỉ còn chờ thầy Trần xuống dặn dò.

Khi mọi người đã tập trung đầy đủ, thầy Trần bắt đầu nói những điều cần chú ý, nói miên man gần nửa tiếng, Kỷ Giang Hi bắt đầu dựa vào vai Giang Tụng ngủ gật.

Kỷ Giang Hi một lần nữa đặt khuỷu tay lên vai Giang Tụng, Giang Tụng đẩy xuống, cậu lại đặt lên, hai người giằng co một lúc, cuối cùng Giang Tụng để mặc Kỷ Giang Hi, dù sao cũng không đau không ngứa.

Cái Giang Tụng không thấy được chính là vẻ mặt đắc ý mà Kỷ Giang Hi lén lút thể hiện.

Hà Đại đứng cạnh chứng kiến toàn bộ: “...”

Hình như mình vô tình phát hiện ra một bí mật rất lớn.

Sau khi kết thúc, thầy Trần và cô Đặng phải trở về, dù sao cũng là giáo viên chủ nhiệm, còn có học sinh ở trường chờ họ quản lý, vài người tiễn họ ra khỏi cổng trường.

Sau khi hai thầy cô đi rồi, Kỷ Giang Hi vỗ vai Giang Tụng.

"Đi thôi, anh đây đưa cậu đi xem ký túc xá của hai chúng ta! Ủa? Sao không đi?"

Giang Tụng đứng yên tại chỗ, mặc cho Kỷ Giang Hi có kéo thế nào cũng không nhúc nhích, giọng Giang Tụng lạnh lùng, nghe không rõ tâm trạng.

"Ai là anh?"

Nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Giang Tụng, Kỷ Giang Hi lập tức xin tha.

"Được rồi, được rồi, cậu là anh, cậu là anh, cậu là tổ tiên của tớ, được chưa? Mau đi nào."

Như vậy Giang Tụng mới chịu đi theo Kỷ Giang Hi háo hức đi về phía tòa nhà tập huấn.

Hai người chưa đi được bao xa, một giọng nói dịu dàng bất chợt gọi họ lại.

"Chờ một chút..."

Cả hai dừng bước, quay người lại.

Người đến là Đặng Gia, cô hình như vừa chạy vội tới, tóc đuôi ngựa có hơi rối, nhưng cô không thèm để ý, mà nhìn thẳng vào Giang Tụng.

"Xin lỗi cậu."

Thấy Giang Tụng lộ vẻ khó hiểu, Đặng Gia có chút lúng túng giải thích.

"Mẹ tôi... bà ấy hiểu lầm là tôi thích cậu, nên lúc trước đứng ở bên cửa xe, biểu tình có chút ác ý với cậu, tôi xin lỗi thay bà ấy!"

Giang Tụng lúc này mới hiểu ra, định nói không sao, Kỷ Giang Hi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

"Tôi rất tò mò mẹ cậu hiểu lầm thế nào?"

Giọng Kỷ Giang Hi không hề có chút ác ý nào, dường như chỉ đơn thuần tò mò, dù sao Giang Tụng bị người ta nhìn chằm chằm không rõ lý do, Giang Tụng không để ý, nhưng cậu lại cảm thấy rất khó chịu.

"Chuyện này..."

Đặng Gia có chút xấu hổ, cô không biết nên nói thế nào, cũng không biết nên nói từ đâu mới tốt.

Kỷ Giang Hi cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nói.

"Nếu cậu không muốn nói thì không cần nói, chúng tôi đang vội..."

Kỷ Giang Hi còn chưa nói xong, Đặng Gia đã kìm nén rất lâu, cuối cùng quyết định nói ra.

"Tôi là người đồng tính, lá thư tình đó là tôi viết cho một cô gái khác trong lớp, không may bị mẹ tôi phát hiện, tôi sợ bà ấy mắng cô ấy nên tiện tay điền tên Giang Tụng..."

Giang Tụng: “......”

Kỷ Giang Hi: “......”