Giang Tụng kiềm chế rất tốt, nhưng Kỷ Giang Hi không phải loại người sẽ nhẫn nhịn. Cậu lấy cái gối chữ U màu nâu từ ghế sau ném thẳng vào Trần Sở.
"Buồn cười lắm à?"
Trần Sở chụp được cái gối, vội vàng quay lại xin lỗi Giang Tụng.
"Xin lỗi nhé, em... bạn học Giang, tôi không phải cười các cậu đâu, tôi vừa đọc một chuyện vui trên điện thoại, nghĩ lại thì không nhịn được cười..."
Dù sao thì chọc giận Kỷ Giang Hi cũng không sao, cùng lắm là bị đánh một trận, nhưng chọc giận "em dâu" thì khác, lỡ Kỷ Giang Hi thật sự ghi hận, mách bố mẹ cậu ta chuyện cậu ta ra ngoài chơi bời, thì sẽ phiền phức to.
Giang Tụng: “......”
Nhìn tôi dễ tin người vậy sao?
Sau khi Trần Sở nói xin lỗi rồi im lặng, Kỷ Giang Hi mới yên tâm trả lời câu hỏi của Giang Tụng.
"Không sao, cậu đừng lo, tớ đỏ mặt là vì bị tên này làm tức giận!"
Giang Tụng gật gật đầu, rồi quay ra nhìn ngoài cửa xe, cũng thật tình cờ, thấy thầy Trần từ một chiếc taxi bước xuống, Giang Tụng bèn gọi Kỷ Giang Hi.
"Xuống xe thôi."
Trần Sở không biết rằng ấn tượng của Giang Tụng về cậu ta đã trở nên rất kỳ quái, Giang Tụng không muốn ngồi thêm giây nào trong chiếc xe này nữa.
Xuống xe xong, Kỷ Giang Hi đưa hành lý của mình và Giang Tụng cho Trần Sở, bảo cậu ta tìm cách mang đến ký túc xá, còn bọn họ thì theo thầy Trần vào trong trường.
Địa điểm tập huấn nằm trong một tòa nhà ở Đại học Kinh Thành, người từ khắp nơi trên cả nước đến cũng không ít.
Thầy Trần dẫn họ đi tham quan lớp học tập huấn trước, rồi mới đưa họ đến ký túc xá tạm thời của người phụ trách Đại học Kinh Thành sắp xếp cho họ.
Ký túc xá đều là phòng bốn người, điều kiện cũng khá tốt, nhưng Kỷ Giang Hi đã nói trước với thầy Trần, cậu và Giang Tụng không ở đây, chỉ đến xem cho biết mà thôi.
Kỷ Giang Hi đã nhờ người tìm một ký túc xá gần tòa nhà tập huấn hơn, là phòng đôi, thường là ký túc xá của giảng viên, vừa khéo có một phòng trống nên để lại cho Kỷ Giang Hi sắp xếp.
Hai người đi ở cuối đoàn do thầy Trần dẫn dắt, Kỷ Giang Hi đặt khuỷu tay lên vai Giang Tụng, dùng tay che miệng, ghé sát tai Giang Tụng, thì thầm.
"Ký túc xá này không tốt bằng phòng tớ tìm đâu, lát nữa tớ dẫn cậu đi xem!"
Giang Tụng bị hơi thở làm cho nhột tai, liền giơ tay đẩy đầu Kỷ Giang Hi ra, gật đầu đồng ý.
Kỷ Giang Hi nhìn chằm chằm vào bàn tay Giang Tụng đẩy mình ra, mặt đầy vẻ ủy khuất liếc Giang Tụng, như thể muốn nói.
Dù cậu gật đầu trông rất dễ thương, nhưng đẩy tớ ra thì không dễ thương chút nào!
Giang Tụng không hề động lòng: "Nhột."