Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Trúc Mã

Chương 76: Thật là không thể nhìn nổi mà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên xe, Kỷ Giang Hi nhận được cuộc gọi từ gia đình.

Giang Tụng cầm ba lô của Kỷ Giang Hi, đang kiểm tra xem có quên đồ gì trên máy bay không, Trần Sở bất ngờ quay đầu lại.

"Em... Bạn học Giang, chúng ta kết bạn WeChat đi. Tôi rất rành Kinh Thành, nếu cậu cần gì, cứ nhắn cho chúng tôi, bọn tôi rất rảnh."

Tưởng Tử Diêu nghe thấy Trần Sở suýt lỡ miệng, bèn đánh nhẹ vào vai cậu ta.

"Cẩn thận đấy!"

Trần Sở ỷ việc Giang Tụng không hiểu bọn họ đang nói gì, quay lại phàn nàn.

"Tôi quen rồi mà!"

Trần Sở, Kỷ Giang Hi và Tưởng Tử Diêu cũng coi như bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, trước khi Kỷ Giang Hi được gửi đến Phong Thành, thì cậu chính là thủ lĩnh của cái nhóm này.

Tuy nói Kỷ Giang Hi là thủ lĩnh, nhưng thực tế cậu là người nhỏ tuổi nhất trong ba người, Trần Sở lớn hơn một chút, Tưởng Tử Diêu lớn hơn họ một tuổi, chỉ vì học muộn nên mới học cùng năm với hai người.

Sau lần ghé Phong Thành chơi lần trước trở về, trong mấy cuộc trò chuyện riêng tư có nhắc đến Kỷ Giang Hi và Giang Tụng, bọn họ đều gọi Giang Tụng là "em dâu", làm những người quen Kỷ Giang Hi đều biết cậu đang yêu, chỉ là không biết đối tượng là ai.

Thông qua cái miệng tía lia của Trần Sở, mọi người đều biết "em dâu" là người rất dịu dàng, học rất giỏi, tóm lại là "ngoan", ai nấy đều cảm thán, không ngờ đại ca của bọn họ lại thích kiểu người như thế.

Trần Sở còn nói, "em dâu" tuy ngoan ngoãn, nhưng "em dâu" bảo đông, Kỷ Giang Hi không dám đi tây... làm hình tượng đại ca uy phong của Kỷ Giang Hi bị hủy hoại gần hết.

Điều thú vị nhất là, đôi khi gặp được Cố Đình Huyên, nhìn vẻ mặt tức tối của anh ta, Trần Sở cảm thấy vô cùng vui vẻ, nên mới xông xáo đến đón Kỷ Giang Hi, muốn biết thêm về chuyện giữa Kỷ Giang Hi và Giang Tụng, để về tiếp tục "tác oai tác quái".

Nghĩ đến biệt danh "em dâu" và "ngoan ngoãn", lại nghĩ đến khuôn mặt nổi bật của Giang Tụng, Trần Sở không nhịn được cười, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Tụng đang quét mã QR Wechat của mình, vẻ mặt kỳ quái, y như đang nhìn một kẻ ngốc.

Trần Sở: "......"

Chẳng lẽ danh tiếng của cậu sẽ bị hủy vì chuyện này?!

Sau khi quét mã hai người xong, Giang Tụng nói.

"Xong rồi."

Họ vừa kết bạn xong thì Kỷ Giang Hi cũng kết thúc cuộc gọi, quay sang Giang Tụng.

"Tớ đã nhờ người giúp tớ đăng ký một phòng đôi ở Đại học Kinh Thành, gần tòa nhà tập huấn, hơn nữa trong thời gian tập huấn, giáo viên hướng dẫn chúng ta cũng ở tòa nhà đó."

Kỷ Giang Hi giọng điệu nhẹ nhàng, từ biểu cảm đến ánh mắt đều thể hiện rõ mong muốn được khen ngợi.

Giang Tụng sắp xếp lại ba lô của Kỷ Giang Hi, vừa đưa cho cậu vừa nói.

"Được, như vậy sẽ tiện hơn."

Kỷ Giang Hi nhận lấy ba lô, mãn nguyện cười tươi.

Trần Sở vừa trả điện thoại lại cho Tưởng Tử Diêu, quay đầu lại: "......"

Thật là không thể nhìn nổi mà!
« Chương TrướcChương Tiếp »