Kỷ Giang Hi bỏ lại Ngải Vũ, bước nhanh đến chỗ Giang Tụng, cho đến khi hai người lên máy bay an toàn, Kỷ Giang Hi vẫn chưa nói ra điều muốn nói.
Đến khi cả hai ngồi xuống, Giang Tụng bỗng quay đầu.
"Cậu có chuyện gì muốn nói à?"
Hai người từ lúc xe khởi hành đến sân bay cho tới bây giờ, Kỷ Giang Hi thỉnh thoảng lặng lẽ liếc cậu một cái, bộ dạng muốn nói lại thôi... Chẳng lẽ cho rằng mình không phát hiện sao?
Kỷ Giang Hi cứng đờ một lúc, bất chấp tất cả, lẩm bẩm trong miệng. "Sao cậu lại hút hồn nhiều người thế chứ!" Mặc dù ngoài miệng nói có thể là hiểu lầm, nhưng trong lòng cậu thật ra đã tin rồi, vì đây không phải lần đầu...
Đồng thời cũng tự trách mình, đây không phải lần đầu, tại sao mình vẫn không kiểm soát được biểu cảm thế này?
Kỷ Giang Hi nói rất nhỏ, nhỏ đến mức Giang Tụng ngồi sát bên cạnh cũng không nghe thấy.
"Cái gì cơ?"
"Không có gì không có gì!"
Kỷ Giang Hi lấy một cái chăn từ tiếp viên hàng không đưa cho Giang Tụng.
"Cậu mau ngủ đi, hôm qua chẳng phải rất mệt sao?"
Giang Tụng dừng mắt nhìn Kỷ Giang Hi mấy giây, bất lực nói.
"Có gì thì nhớ nói với tớ đấy."
Kỷ Giang Hi mới nở một nụ cười.
"Được! Cậu mau ngủ đi."
Giang Tụng hôm qua thật sự rất mệt, tối qua cũng không ngủ cho đủ, nên tranh thủ lúc đi đường để ngủ bù.
Kỷ Giang Hi xoay người lại, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Giang Tụng.
Lông mi của Giang Tụng rất dài, dù gương mặt cậu không có một chút khuyết điểm nào, nhưng Kỷ Giang Hi vẫn cảm thấy đôi mắt này đặc biệt đẹp.
Nếu Giang Tụng không sớm quyết định học y, cậu thật muốn Giang Tụng thử sức trong làng giải trí, để fan của mấy minh tinh lưu lượng đấy nhìn rõ, thế nào là nhan sắc đỉnh cao.
Kỷ Giang Hi chỉ đóng vai chính trong một bộ phim, sớm nhất cũng phải đến năm sau mới ra mắt, cậu cho rằng đến lúc đó, có lẽ cậu và Giang Tụng đã vào đại học rồi.
Nói gì thì nói, Kỷ Giang Hi coi như đã bước một chân vào làng giải trí, nhưng vốn dĩ chỉ là vui chơi thôi, cho nên Kỷ Giang Hi vẫn đặt việc học lên hàng đầu.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh ở Kinh Thành, vốn dĩ thầy Trần định gọi xe trước, nhưng Trần Sở và Tưởng Tử Diêu khăng khăng muốn đến đón bọn họ, nói là muốn đích thân đưa hai người đến Đại học Kinh Thành.
Thầy Trần liền mặc kệ Kỷ Giang Hi và Giang Tụng, chỉ gọi hai chiếc xe đưa mấy người khác đi, nói là sẽ đợi họ ở cổng Đại học Kinh Thành.
Tưởng Tử Diêu lái một chiếc Porsche đến, Giang Tụng và Kỷ Giang Hi ngồi ở ghế sau, Trần Sở ngồi ghế phụ.
Giang Tụng cảm thấy khó hiểu, cậu nghĩ rằng hai người bạn của Kỷ Giang Hi này quá nhiệt tình với mình, nhưng chuyện này không tiện nói ra, đành im lặng.
Nhìn Trần Sở mở cửa xe cho mình, Giang Tụng biểu cảm khó tả.
"Tôi tự làm được mà."
Kỷ Giang Hi chú ý thấy tình hình bên này, ném chiếc ba lô của mình trúng vào ngực Trần Sở, đồng thời làm một động tác cảnh cáo, Trần Sở mới thu lại thái độ, làm động tác kéo khóa miệng.