Chương 73: Cô Đặng có vấn đề gì vậy

Kỷ Giang Hi nghĩ thông suốt, gật đầu với Giang Tụng, Giang Tụng mới buông tay khỏi áo Kỷ Giang Hi.

Ghế trước vẫn còn đang tranh cãi, vì sắp khởi hành, nên tài xế cũng lên xe, thấy tình hình như vậy, đành khuyên giải một chút.

"Ôi dào, đứa trẻ muốn ngồi xe này thì ngồi thôi, xe tôi không có yêu ma quỷ quái gì đâu, cô nhìn đi, phía sau còn có hai cậu bé đẹp trai kìa, đứa trẻ này - nhìn là biết có tố chất học tập, phụ huynh đừng ép quá, con tôi năm nay..."

Tài xế không nói thì thôi, vừa nói xong, mặt cô Đặng ở cửa xe còn khó coi hơn, cô Đặng nhíu mày nhìn về ghế sau một cái, rồi nói với Đặng Gia.

"Xuống xe đi ra xe cuối cùng, đừng để tôi phải nói lần thứ ba, Đặng Gia, em biết hậu quả rồi đấy."

Cuối cùng nhận ra ánh mắt cực kỳ không thân thiện của người phụ nữ hướng về phía Giang Tụng, Kỷ Giang Hi không nhịn được muốn đáp trả bà ta.

Đặng Gia phía trước cũng nhận ra điều gì, cúi đầu ngày càng thấp, trước khi Kỷ Giang Hi mở miệng, cô mở cửa xe, đi xuống.

Sau khi hai người đi về phía xe sau, Kỷ Giang Hi mới lên tiếng.

"Cô Đặng có vấn đề gì vậy? Nhìn cậu như vậy làm gì?"

Nếu là chuyện của mình, Kỷ Giang Hi có thể nhịn một chút, nhưng một khi liên quan đến Giang Tụng, Kỷ Giang Hi chẳng khác nào ngựa xổng chuồng.

Giang Tụng đã hoàn toàn tỉnh táo, đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm của cô Đặng hướng về phía mình.

Lớp một ở gần cầu thang, Giang Tụng hoặc là không ra khỏi lớp, hoặc ra khỏi lớp là đi thẳng xuống lầu, còn lớp ba thì ở giữa tầng của họ, Giang Tụng thậm chí còn không có cơ hội đi ngang qua cửa lớp ba...

Giang Tụng nghĩ mãi cũng không biết mình có xích mích gì với cô Đặng, cậu thậm chí còn không biết cô ấy là giáo viên chủ nhiệm lớp ba.

Điểm chung duy nhất có thể là lúc đến văn phòng giáo viên có gặp qua, nhưng cũng chưa từng nói chuyện.

Giang Tụng không nghĩ ra, đành lắc đầu.

Kỷ Giang Hi dĩ nhiên là đứng về phía Giang Tụng vô điều kiện, bực mình nói.

"Cô Đặng có vấn đề gì vậy?!"

Nếu đối phương không phải là giáo viên, Kỷ Giang Hi còn nói thô tục hơn, lúc này nhớ đến việc đối phương là giáo viên, lại thêm tài xế còn ở trong xe, Kỷ Giang Hi đành nhịn lại.

Thấy Giang Tụng không có vẻ gì là bị ảnh hưởng, Kỷ Giang Hi mới yên tâm...

Phải rồi, Giang Tụng sao có thể bị ảnh hưởng bởi loại người vô lý như vậy chứ.

Tài xế chuẩn bị đóng cửa xe khởi hành, nhưng lại nghe thấy phía sau có tiếng.

"Tài xế! Đợi con! Con chưa lên xe!"

Tài xế mở cửa, để người đó lên, cười nói.

"Cậu bé thích xe của tôi thế à, có mắt thẩm mỹ đó!"

Nói xong, không khí căng thẳng trong xe lập tức tan biến.

"Còn phải nói!"

Ngải Vũ thuận theo lời tài xế.

"Con vừa nhìn là thấy là biết bác tài xế đây hiền lành chất phác, phẩm chất tốt đẹp, tâm hồn cao thượng..."

Tài xế không nói gì, chỉ ha hả cười nghe Ngải Vũ ba hoa, cho đến khi Kỷ Giang Hi ở ghế sau đá chân vào ghế phụ, buột Ngải Vũ phía trước dừng miệng, thì Ngải Vũ mới chịu yên lặng.