Chương 66: Tối nay cậu ở lại đây ngủ đi

Quả nhiên, người ngồi trên sô-pha bắt đầu khoanh tay lại, hỏi ra câu hỏi đầu tiên đã khiến Kỷ Giang Hi giật mình.

"Con không về Kinh Thành, là vì cậu ta?"

Nói đến từ "cậu ta", Kỷ Uyên đưa mắt, liếc về phòng bếp một cái.

Không khí im lặng trong nửa phút.

"Đúng, nhưng không đúng hoàn toàn."

Biết không thể giấu được Kỷ Uyên, Kỷ Giang Hi đành nói thật.

Mặc dù Kỷ Giang Hi chưa có ý tiếp quản việc kinh doanh trong nhà, nhưng đã nghe phong phanh về thủ đoạn của Kỷ Uyên, trước mặt ông, chưa có người nào có thể nói dối, hơn nữa, dính tới chuyện này Kỷ Giang Hi càng không muốn nói dối.

Sớm muộn gì ba cậu cũng biết, Kỷ Giang Hi thậm chí còn cảm thấy, biết sớm chết sớm đầu thai sớm không tốt hơn sao.

Quả nhiên, nghe Kỷ Giang Hi thừa nhận, ánh mắt Kỷ Uyên trở nên sắc bén hơn, như một con sói đầu đàn thâm sâu, làm người trước mặt vừa sợ hãi, vừa không đoán được ông đang nghĩ gì.

Lãnh đủ ánh mắt sắc bén đó, Kỷ Giang Hi cuối cùng cũng hiểu, những người nói cậu và cha cậu rất giống nhau là đang ám chỉ giống điều gì.

Kỷ Uyên cũng từng nói qua, con trai ông và ông là cùng một loại người, nếu đã biết vậy, thì cũng nên hiểu rõ, những gì Kỷ Giang Hi đã quyết định, không ai có thể can thiệp.

Kỷ Uyên rõ ràng cũng biết điều này, nhưng không ngăn nổi áp lực của ông, Kỷ Giang Hi vừa định đứng lên đi vào bếp, thì đã bị câu nói tiếp theo của Kỷ Uyên làm đứng yên tại chỗ.

"Con thích người ta?"

...

Buổi tối lúc ăn cơm, bốn người ngồi quanh bàn ăn, bầu không khí im lặng chưa từng có, chỉ có Kỷ lão gia thỉnh thoảng hỏi Giang Tụng xem món ăn thế nào, còn lại hai người kia không nói một lời nào.

Kỷ Uyên nói là giữ lời, ăn xong liền rời đi. Tất nhiên ông không đi một mình mà có người lái xe đợi ngoài con Hẻm Hạnh Xuyên không xa.

Trước khi đi, Kỷ Uyên phóng cho Kỷ Giang Hi một ánh mắt ý tứ sâu xa, Kỷ Giang Hi nhìn thẳng ông một lúc, rồi rũ mi xuống.

Cơm nước xong xuôi, Kỷ lão gia như cũ đi tập thể dục, Giang Tụng vào dọn dẹp bát đũa, Kỷ Giang Hi cũng vào giúp.

Nhưng vì Kỷ Giang Hi tâm trạng thất thần mà làm vỡ một cái bát, liền bị Giang Tụng đuổi ra khỏi bếp.

"Sao thế?"

Giang Tụng dọn dẹp xong bát đũa, dự định quay về viết nốt bài kiểm tra hôm nay chưa làm xong, không thôi sẽ bị thầy Trần trách móc, nhưng thấy Kỷ Giang Hi mặt mày ủ rũ, cuối cùng không kìm được mà hỏi thăm.

Giang Tụng vừa ở trong bếp rửa bát, Kỷ Giang Hi bị đuổi ra liền đứng ở cửa bếp nhìn cậu rửa bát, hiện giờ Giang Tụng vào phòng khách lấy cặp sách, Kỷ Giang Hi vẫn đứng yên ở đó.

Nghe thấy tiếng Giang Tụng, Kỷ Giang Hi quay lại.

"Giang Tụng... tối nay cậu ở lại đây ngủ đi."

Có lẽ sợ Giang Tụng từ chối ngay, Kỷ Giang Hi vội vàng nói tiếp.

"Tiện thể giúp tớ ôn lại mấy kiến thức để thi..."

Giang Tụng quay lại nhìn cậu, Kỷ Giang Hi và Giang Tụng đứng đối diện nhau, Kỷ Giang Hi van nài.

"Đi mà, nha!"

Giang Tụng: "......"

"Thầy Trần đã đồng ý cho cậu tham gia cuộc thi chưa?"

"Tất nhiên là..."

Kỷ Giang Hi ngắt lời.

"Chưa... nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý, vì suất đăng ký có thừa, còn thừa mấy suất nữa, tớ không đi thì phí lắm đúng không?"