Chương 60: Sốt cao lắm hả

Tiếng đặt bút quá lớn, không chỉ thu hút sự chú ý của thầy Trần giám thị, mà còn khiến các bạn ngồi gần đó cũng quay lại nhìn.

Kỷ Giang Hi không thèm để ý đến những điều đó, cậu khẽ gọi Giang Tụng, không nhận được phản hồi, liền chạm tay vào trán Giang Tụng.

Thầy Trần chú ý đến hành động của cậu, chưa hiểu chuyện gì.

“Kỷ Giang Hi! Em làm gì thế? Đã làm xong bài chưa?”

Kỷ Giang Hi không nói gì, đột ngột đứng lên, đỡ Giang Tụng dậy, để Giang Tụng nằm lên lưng mình, sau đó cõng cậu đi ra cửa sau của lớp học.

Thầy Trần phản ứng chậm mấy thì lúc này cũng nhận ra điều gì đó, từ cửa trước chạy vội ra cửa sau, lúc Kỷ Giang Hi đi qua, thầy hỏi.

“Sốt cao lắm hả?”

Kỷ Giang Hi hơi căng thẳng.

Thực ra tối hôm qua khi về nhà, Kỷ Giang Hi đã nhận thấy Giang Tụng có gì đó không ổn, nhưng chính Giang Tụng cũng không có ý thức được, sinh hoạt cũng không thấy khó chịu, nên cả hai đều không để ý, không ngờ lại xảy ra chuyện này lúc thi.

Kỷ Giang Hi thừa nhận, lúc chạm vào trán Giang Tụng, cậu có chút hoảng loạn, trực giác nói nhiệt độ có lẽ đã gần 40 độ.

Lúc này thầy Trần hỏi, cậu không kịp nói thêm một từ nào.

Nhưng Giang Tụng là học trò cưng của thầy Trần, thầy quay lại lớp học, bảo lớp trưởng Hà Đới trông coi trật tự, rồi nhanh chóng ra ngoài, đuổi theo Kỷ Giang Hi đang xuống cầu thang.

“Sốt cao lắm à?”

Kỷ Giang Hi: “Vâng.”

“Các em tối qua làm gì mà ra nông nỗi này?”

Làm gì à?

Kỷ Giang Hi vừa định nói không có gì, bỗng nhớ ra Giang Tụng hôm qua bận rộn cả ngày ở tiệm sách, tối lại đứng đợi mình ở cổng khách sạn không biết bao lâu, có lẽ vì thế mà bị ốm...

Dù là vì lý do gì, nếu biết trước thì cậu đã không đi sinh nhật của Mạnh Chước mà nên ở lại với Giang Tụng.

Kỷ Giang Hi càng nghĩ càng hối hận, bước chân cũng nhanh hơn, không để ý đến câu hỏi của thầy Trần.

Thấy cậu không muốn nói nhiều, thầy Trần cũng không hỏi thêm, chỉ đưa tay đỡ phía sau, sợ cậu vì quá vội mà ngã.

Xuống lầu ra khỏi khuôn viên trường, Kỷ Giang Hi khựng lại, thầy Trần như biết cậu đang nghĩ gì, liền nói.

“Đến phòng y tế trường đi, từ đây đến bệnh viện, dù có xe cũng không nhanh bằng đến phòng y tế trường.”

Kỷ Giang Hi không do dự lâu, liền đi theo thầy Trần chạy về phía phòng y tế trường.

Trong ấn tượng của Kỷ Giang Hi, Giang Tụng lúc nào cũng "mong manh dễ vỡ", nhưng suốt ba năm cấp ba, Giang Tụng rất ít khi ốm, các bài kiểm tra thể lực đều đạt loại xuất sắc, nên họ chưa từng đến phòng y tế, Kỷ Giang Hi không nhớ đường, đành để thầy Trần dẫn đường.