Chương 6: Không vui à

Có lần, Giang Tụng suýt nữa không giữ được biểu cảm nghiêm túc.

Bây giờ, tuy chưa đến mức ngon xuất sắc, nhưng ít nhất cũng có thể ăn được.

Ông lão hiển nhiên biết trình độ của mình đến đâu, nghe thấy câu trả lời này, ông vui vẻ cười, thật lòng nghĩ mình là một đầu bếp có thiên phú, chỉ trong hai tháng mà đã đạt được trình độ như vậy.

Giang Tụng rất quen thuộc với phòng của Kỷ Giang Hi, bởi hồi nhỏ hai người thường ngủ chung một phòng.

Giang Tụng bước vào phòng, điều đập vào mắt Giang Tụng là kệ sách chất đầy mô hình của Kỷ Giang Hi, ở giữa kệ sách đặt bức ảnh chụp chung của hai người.

Kỷ Giang Hi đã hai tháng chưa về, ông lão cũng không dọn dẹp phòng cho cậu, đồ đạc trên bàn vẫn bừa bộn y như cũ, chỉ có giường nệm là sạch sẽ, trông như vừa mới thay ga trải giường, cũng không được xếp gọn gàng.

Giang Tụng nhớ lại, hồi nãy ăn xong, Giang Tụng đang rửa bát trong bếp, ông lão có thể đã vào phòng của Kỷ Giang Hi để trải ga giường. Bắt một ông lão cao tuổi như vậy đi trải ga giường, quả thật là làm khó ông rồi.

Giang Tụng tiện tay dọn dẹp lại đồ đạc trên bàn, sau đó chỉnh lại giường cho ngay ngắn, quen cửa quen nẻo lấy đồ ngủ của mình từ tủ quần áo của Kỷ Giang Hi, bước vào phòng tắm rửa mặt.

Tắm rửa xong ra ngoài, Giang Tụng ngồi xuống bàn bắt đầu làm bài tập, so vói những này trước đây cũng không có gì khác biệt, chỉ là địa điểm thay đổi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Giang Tụng.

Giang Tụng làm mọi thứ theo thứ tự, cuối cùng lấy chai thuốc mang theo từ trong cặp ra, uống một viên thuốc, sau đó lên giường thả mình chìm vào giấc ngủ.

...

Hải Thành, sảnh tiệc khách sạn.

Kỷ Giang Hi nằm bò trên bàn, chán nản chờ đợi buổi tiệc đóng máy kết thúc. Xung quanh, một nhóm người thì mời rượu, một nhóm thì trò chuyện, Kỷ Giang Hi coi như không thấy họ.

Tất nhiên, cũng không ai dám nói gì vị thiếu gia này, ngoại trừ đạo diễn.

Sau khi đạo diễn đi mời rượu một vòng, cuối cùng cũng nhận ra vẫn còn một người ngồi đó khó chịu, không muốn ở đây chơi.

Nhớ lại lời dặn dò của người bạn cũ, đạo diễn đứng dậy, trong sự chú ý của mọi người tiến đến chỗ của Kỷ Giang Hi.

“Sao vậy Tiểu Hi? Không vui à?”

Kỷ Giang Hi đang xem lại tin nhắn trò chuyện với Giang Tụng, thầm nghĩ không biết Giang Tụng đã ngủ chưa, tại sao không nhắn tin chúc ngủ ngon cho mình, có chuyện gì xảy ra không nhỉ...

Đột nhiên bị đạo diễn làm giật mình, Kỷ Giang Hi theo phản xạ tắt điện thoại.

“Hả? Không, tôi đâu có không vui.”