"Đứa học bá nào..."
Mạnh Chước vừa định hỏi ai xúi giục em gái mình mua cuốn sách này, nói tên cho cậu biết, thình lình cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo như băng phóng tới từ phía sau.
Ánh mắt này Mạnh Chước quen thuộc vô cùng, cậu quay đầu nhìn, quả nhiên là Kỷ Giang Hi.
Kỷ Giang Hi chỉ dùng đôi mắt sắc bén che giấu mọi cảm xúc nhìn chăm chăm vào Mạnh Chước, không nói một lời.
Một phút sau, Mạnh Chước cảm thấy mình sắp bị nhìn xuyên thủng một lỗ, nhưng cậu nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được, Kỷ Giang Hi đang có ý gì đây.
Mạnh Chước nghẹn họng nuốt nước bọt, cuối cùng đành hỏi.
"Có... có ý gì vậy?"
Không chỉ Mạnh Chước, Trần Sở và Tưởng Tử Diêu, thậm chí cả Cố Đình Huyên cũng quay sang nhìn Kỷ Giang Hi.
Từ lúc vào phòng, Kỷ Giang Hi luôn là bộ dạng ai muốn làm gì thì làm, đừng đυ.ng tới tôi, bây giờ nghe được cái gì lại ngồi thẳng dậy, còn trừng mắt nhìn Mạnh Chước chằm chằm...
Phản ứng này của Kỷ Giang Hi, ngay cả bạn bè thân thiết với cậu như Trần Sở và Tưởng Tử Diêu cũng hiếm khi thấy qua.
Bọn họ từng chứng kiến nó một lần, là trong kỳ nghỉ hè hồi trung học, Kỷ Giang Hi trở lại Kinh Thành, đối mặt với Kỷ Uyên.
Kỷ Giang Hi còn chưa nói gì, trong đầu Mạnh Chước bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Lớp 12, học bá, soái ca...
"Cơm mẹ nấu!"
Mạnh Chước đột nhiên đổi giọng.
"Ý cậu là cuốn sách này là do Giang Tụng xúi... phụt...gợi ý cho Mạnh Kỳ mua đúng không?!"
Sao mà trùng hợp thế chứ?! Xác xuất trùng hợp lớn vậy sao?!
Thực tế chứng minh, trên đời này luôn có những sự trùng hợp như vậy.
Kỷ Giang Hi lúc này mới thu lại ánh mắt, không liếc nhìn Mạnh Chước nữa.
"Xem ra cậu cũng không ngu lắm."
Giọng điệu của Kỷ Giang Hi như thể muốn nói: Sao nào? Giang Tụng gợi ý đấy, cậu có ý kiến gì?
Mạnh Chước: "......"
Quay lại nhìn ánh mắt nghi hoặc của Mạnh Kỳ, Mạnh Chước gần như nghiến răng nghiến lợi.
"... Em thật có tâm, món quà này... anh rất thích."
Lúc này không chỉ Mạnh Kỳ mà cả Ngải Nhiên cũng mở to mắt ngạc nhiên.
Chuyện lạ gì thế?!
Sau khi Mạnh Kỳ và Ngải Nhiên rời đi, Trần Sở nín nhịn nảy giờ.
"Giang Tụng Giang Tụng, các cậu cứ nhắc mãi, Giang Tụng là ai vậy?"
Tưởng Tử Diêu cũng thắc mắc nhìn Kỷ Giang Hi, rõ ràng rất hứng thú với người tên "Giang Tụng" này.
Mọi người không ai để ý, Cố Đình Huyên ngồi ở góc sofa cũng đang nhìn về phía này.
"Giang Tụng à..."
Thấy nhắc đến Giang Tụng, Kỷ Giang Hi không có phản ứng gì xấu, Mạnh Chước tiếp tục.
"Giang Tụng là học thần của trường chúng tôi, dự bị thủ khoa toàn tỉnh. Đương nhiên, tôi cũng chưa nói cậu ấy còn được tuyển thẳng, miễn thi đại học."