Chưa đi hết, tiếng nói bên đó đã truyền tới.
Cô gái buộc tóc hai bên vừa nói vừa nháy mắt.
“Mấy con mèo này cũng dễ thương lắm, thế nào Mạnh Mạnh, có cảm nhận gì không?”
Cô gái tên Mạnh Mạnh thở dài.
“Vuốt mèo, ngắm trai đẹp quả thực làm tâm trạng tốt hơn. Giờ mình thấy vui hơn nhiều, nhưng đừng mơ mộng nhiều quá, anh ấy là đóa hoa cao lãnh, chỉ có thể ngắm từ xa thôi, xem thôi là được rồi…"
Nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi tiếp.
“Chưa biết chừng anh ấy sẽ bắt cậu xóa ảnh đó...”
Mạnh Kỳ cũng biết rằng người đăng bài viết đó chính là bạn thân của mình, bèn bất ngờ dọa cô.
Cô gái buộc tóc hai bên quả thật bị dọa sợ, vội vàng chuyển đề tài.
“À đúng rồi, quà sinh nhật của anh cậu, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Mạnh Kỳ đang vui vẻ bỗng thay đổi nét mặt.
“Chưa, lát nữa đi mua, mua đại một món là được, cậu tin không, anh ấy còn chẳng thèm mở quà đâu!”
Cô gái buộc tóc hai bên nhận ra rằng đề tài này cũng không hay, đang định đổi chủ đề lần nữa thì vai cô bị vỗ nhẹ, quay đầu lại thấy Giang Tụng đứng ngay phía sau.
Cô gái buộc tóc hai bên giật mình, đứng yên nửa phút không nói nên lời.
Cuối cùng, Mạnh Kỳ là người phản ứng trước, cô vỗ nhẹ vào chân cô gái buộc tóc hai bên, cô ấy mới tỉnh lại.
Ngải Nhiên vừa tỉnh lại đã nghe thấy giọng trong trẻo của anh chàng đứng sau.
“Xin hỏi, có thể xóa bài đăng số 654 được không?”
Mạnh Kỳ: “......”
Mình đúng là miệng quạ đen!
Sau khi giải quyết xong, Giang Tụng mới phát hiện Đàm Kha đứng sau mình từ bao giờ, cũng không rõ anh ta đứng đó bao lâu rồi.
Cô gái buộc tóc hai bên đồng ý xóa ảnh, Đàm Kha liền nói.
“Đừng để ý nhé, Tiểu Giang của chúng tôi hơi cứng nhắc, không thích loại chuyện đăng ảnh lên mạng. Thế này nhé, hôm nay cà phê của các bạn tôi mời! Chúc các bạn vui vẻ!”
Nói xong, không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của cô gái buộc tóc hai bên, Đàm Kha kéo Giang Tụng đi.
Khi hai người quay lại gần quầy thu ngân, Đàm Kha vẫn chưa hết sợ.
“Cậu đúng là đóa hoa cao lãnh... dám yêu cầu người ta xóa ảnh luôn à?!”
“Ý anh là gì?”
Giang Tụng mở to mắt.
Đàm Kha thở dài, quay người lướt mắt qua các kệ sách rồi rút ra một quyển sách có bìa màu sắc sặc sỡ, trên bìa là một nam sinh mặc đồng phục áo sơ mi trắng, quần đen. Một bên bìa in bốn chữ lớn ‘Đào Tử Khí Bào’, phía dưới là dòng chữ nhỏ “Học thần lạnh lùng và bạn gái nhỏ đáng yêu của anh ấy”.
Đàm Kha vừa đưa quyển sách cho Giang Tụng vừa nói.
“Thấy không? Nam chính trong sách này chính là đóa hoa cao lãnh, cậu không thấy nhân vật trên bìa giống cậu à?”
Giang Tụng: “......”