Chương 44: Cậu là gỗ mục à

Cô gái buộc tóc hai bên chưa kịp nói gì, cô gái tóc ngắn ngang vai đã lấy điện thoại ra, mở trang web nào đó, đẩy tới trước mặt Mạnh Kỳ.

Trang đó là của một blogger tên "bot sưu tầm trai đẹp," với một bài đăng từ vài ngày trước.

Bài đăng kể về việc gặp một anh chàng đẹp trai tại tiệm sách trung tâm Phong Thành, rồi chia sẻ với mọi người. Dưới bài còn kèm theo một bức ảnh của Giang Tụng.

Bức ảnh chỉ chụp nghiêng mặt, lúc Giang Tụng đang pha cà phê, rõ ràng là ảnh chụp trộm.

Vì vậy, người đăng bài đã cố gắng mô tả rất chi tiết, thậm chí còn nói anh chàng này đẹp trai hơn phần lớn nam minh tinh trong giới giải trí.

Ngoài ra, bài đăng còn nói anh chàng đẹp trai này là học sinh cấp ba làm thêm ở tiệm sách, nên đã thu hút không ít sự chú ý.

Phần bình luận có nhiều người ở Phong Thành quyết định đến tiệm sách để xem học sinh cấp ba đẹp trai hơn phần lớn nam minh tinh trong giới giải trí này trông ra sao, có đúng như người đăng bài nói hay không, hay chỉ đang khoa trương phóng đại

Tuy nhiên, trong mấy ngày sau khi bài được đăng lên, tất cả những người đến tiệm sách đều không gặp được Giang Tụng.

Cuối cùng, người đăng bài phải nhờ bot giải thích trong phần bình luận rằng anh chàng đẹp trai chỉ làm việc vào cuối tuần.

Để tránh có quá đông người đến, cô gái buộc tóc hai bên đã kéo hai người bạn thân của mình tới từ sáng sớm.

Dù sao kế hoạch của họ hôm nay cũng là ra ngoài đi chơi.

Đúng vậy, cô gái buộc tóc hai bên chính là người đã đăng bài viết đó.

Thực ra cô ấy không phải là người thường xuyên đi tiệm sách, chỉ muốn mua một cuốn sách về để trưng, ai ngờ lại gặp được anh chàng đẹp trai này.

Vì cô ấy thường lướt mạng và thích chia sẻ mọi thứ, nhưng không thể chia sẻ trên những mạng xã hội có họ hàng và người lớn tuổi, nên đã gửi cho bot đăng bài đó.

Mấy cô gái vừa uống cà phê vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Tụng.

Mạnh Kỳ đang vui vẻ ngắm nhìn, bỗng thấy một cái bóng che trước mặt, ngẩng lên nhìn, thì thấy một nhân viên khác của tiệm sách.

Mạnh Kỳ chớp mắt vài lần, sau khi phản ứng lại thì lập tức quay về vẻ lạnh lùng.

“Có chuyện gì không?”

Đàm Kha không hiểu ý của Mạnh Kỳ, thấy cô gái chớp mắt, anh cũng chớp mắt đáp lại.

“Trong tiệm có mấy con mèo nhỏ, các bạn có hứng thú xem không?”

Mạnh Kỳ còn chưa kịp nói cái gì, cô gái tóc ngắn vừa đưa điện thoại cho cô xem hình đột nhiên giơ tay lên:

“Có!!!”

Mạnh Kỳ: “……”

Khi nhóm nữ sinh đến khu vực nghỉ ngơi của mèo, Giang Tụng đang thay thức ăn cho mèo, vì thế Giang Tụng phải làm việc dưới cái nhìn chằm chằm của mấy cô gái.

Giang Tụng làm xong công việc về chỗ, Đàm Kha đột nhiên kéo Giang Tụng đến quầy thu ngân.

“Cậu cảm nhận được gì không?”

Giang Tụng: “?”

Đàm Kha: “...... Cậu là gỗ mục à?”