Tuy nhiên, Kỷ Giang Hi rất ăn ý không hỏi thêm về việc làm thêm, mà chuyển chủ đề.
"Khách sạn Tường Vân cũng ở trung tâm thành phố, gần đó thôi, vậy cậu đợi tớ, chúng ta cùng về."
"Ừ."
Giang Tụng gật đầu.
Mạnh Chước khi quay về chỗ ngồi vẫn chú ý đến tình hình bên này, vì cậu đoán Kỷ Giang Hi chắc chắn sẽ hỏi Giang Tụng có đi không, sợ Kỷ Giang Hi lại thay đổi ý định, nên dù đã về chỗ ngồi, Mạnh Chước vẫn luôn xem xem bên kia có xảy ra biến hóa gì không.
Vì vậy, Mạnh Chước tận mắt thấy Giang Tụng không biết đã nói gì, mà khiến Kỷ Giang Hi nhanh chóng lấy lại tinh thần, không còn cau có hay u ám nữa, rõ ràng là tâm trạng đã tốt lên.
Mạnh Chước: "..."
Không biết Kỷ Giang Hi có đổi ý không đây.
Nếu Kỷ Giang Hi biết suy nghĩ của Mạnh Chước, chắc chắn sẽ cảm thán rằng cậu ta rất hiểu mình.
Thực tế, lúc này Kỷ Giang Hi thực sự muốn đổi ý, vì Kỷ Giang Hi thấy đi dự tiệc sinh nhật của Mạnh Chước còn không bằng đi làm thêm ở tiệm sách với Giang Tụng , vì tiệm sách không có nhiều người, chẳng khác nào hai người đang hẹn hò.
... Tất nhiên, lời này cậu tuyệt đối không dám để Giang Tụng biết.
Giang Tụng chỉ luôn coi Kỷ Giang Hi là bạn, hàng xóm, hoặc em trai, điều này Kỷ Giang Hi đều biết.
Nghĩ đến điều này, Kỷ Giang Hi quyết định không thay đổi ý định nữa, cậu vẫn muốn đi để xả stress.
Giang Tụng nhìn Kỷ Giang Hi lúc thì vui vẻ, lúc lại buồn rầu nằm ườn ra bàn, rồi chẳng bao lâu sau lại phấn khởi dán tai vào nghe mình giảng bài cho người khác.
Giang Tụng : "..."
Chỉ có thể kết luận bệnh cũ Kỷ Giang Hi lại tái phát.
Kể từ một buổi sáng nào đó khi họ còn học trung học cơ sở, Kỷ Giang Hi bất ngờ bò lên giường Giang Tụng, Giang Tụng tỉnh dậy thì Kỷ Giang Hi đã hỏi.
"Tại sao cậu lại đẹp trai như vậy?"
Kể từ đó, Kỷ Giang Hi thỉnh thoảng lại phát căn bệnh này.
Giang Tụng không biết mình đã nói gì hay làm gì, mà khiến Kỷ Giang Hi đột nhiên tâm trạng không tốt, rồi cũng không biết mình đã nói gì hay làm gì, mà Kỷ Giang Hi lại đột nhiên bình thường trở lại.
Giang Tụng không phải chưa từng hỏi, nhưng mỗi lần Kỷ Giang Hi đều chối bay chối biến bằng câu.
"Người đó thật phiền phức, chuyện gì cũng làm hỏng, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy mặt cậu là tớ lại hết bực. Thật lòng mà nói, cậu không có ý định vào showbiz sao? Tớ thật sự nghĩ showbiz rất thú vị, đến lúc đó tớ sẽ lăng xê cậu balabala..."
Thành thật mà nói, Giang Tụng biết mình trông cũng ổn, nhưng không bao giờ chống đỡ nổi những lời khen kiểu này của Kỷ Giang Hi, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ việc hỏi rõ, cho đến giờ vẫn chưa có câu trả lời, chỉ có thể quy kết đó là tật xấu của Kỷ Giang Hi.