Chương 34: Em lên phòng thầy một chút

Lúc họ mới chuyển đến Phong Thành, Giang Đạt Hải vẫn dùng số tiền đó để mua quần áo và thức ăn cho Giang Tụng, nhưng sau này không biết ông ta làm gì mà số tiền và nhiều đồ quý giá đều không còn.

Nếu không phải mặt dây chuyền quá nhỏ và không đáng giá, Giang Đạt Hải có lẽ đã bán nó đi từ đời nào, mặc cho cậu bé Giang Tụng khóc lóc cầu xin.

Sau này, Giang Tụng dần lớn lên, không biết bằng cách nào đã tiết kiệm được một ít tiền mà Giang Đạt Hải không biết.

Khi phát hiện ra, ông ta đã lấy trộm mặt dây chuyền của Giang Tụng để uy hϊếp cậu.

Ngoài mặt dây chuyền của Giang Tụng bị trộm đi, hũ tro cốt của mẹ Giang Tụng cũng nằm trong tay Giang Đạt Hải, ông ta thường dùng nó để tống tiền Giang Tụng .

Dĩ nhiên, bây giờ tất cả những điều đó đều vô dụng.

Giang Tụng và Kỷ Giang Hi theo Giang Đạt Hải đến chỗ giấu đồ.

Trên đường, Kỷ Giang Hi sợ ông ta chơi xỏ, nên trực tiếp lấy một sợi dây trói Giang Đạt Hải lại.

Đi lại trên đường, ai ai cũng nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc không thôi.

Nhưng tất cả đều bị ánh mắt sắc lạnh của Kỷ Giang Hi làm cho im bặt.

Những người đó vốn đang xì xào bàn tán, bị Kỷ Giang Hi nhìn trừng trừng, lập tức quay đầu lẳng lặng bỏ đi.

Kỷ Giang Hi liếc ngang những người qua đường, sau đó quay sang nhìn Giang Tụng, như bánh tráng lật mặt, ánh mắt ấm áp không gì sánh bằng.

Giang Tụng vốn đang cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, lúc phát hiện ra ánh mắt của Kỷ Giang Hi, không nhịn được bật cười.

Kỷ Giang Hi thấy Giang Tụng cười, trong lòng vui mừng vì đã đạt được mục đích.

Cuối cùng, họ dừng chân trước một căn nhà trọ cũ kỹ trong khu ổ chuột.

Dưới ánh mắt không cam lòng nhưng không dám phản kháng của Giang Đạt Hải, họ lấy được những thứ Giang Tụng muốn.

Nhưng sau đó, Kỷ Giang Hi không giữ chặt sợi dây, để Giang Đạt Hải chạy ngược vào dòng người.

Khu ổ chuột phức tạp, khoảng cách giữa các ngôi nhà rất nhỏ, lại đông người, Kỷ Giang Hi định đuổi theo nhưng bị Giang Tụng kéo lại.

Giang Tụng nhìn về hướng Giang Đạt Hải chạy trốn, giọng điệu lạnh nhạt, không chút thương hại nói.

"Không cần bận tâm đến ông ta nữa."

...

Trong lớp học...

"Vậy là cậu biết ông ta sớm muộn gì cũng quay lại?"

"Ừm."

"Thế còn dây chuyền của cậu đâu?"

"Trong cặp."

Kỷ Giang Hi nằm bò ra bàn, vẫn đang suy nghĩ về chuyện hôm qua, thỉnh thoảng lại hỏi Giang Tụng .

Giang Tụng tuy phản ứng thờ ơ, nhưng ít ra câu nào cũng trả lời.

Kỷ Giang Hi trước mặt Giang Tụng là một kẻ lắm lời, không ngừng hỏi đông hỏi tây.

Kỷ Giang Hi còn định nói thêm gì đó thì đột nhiên thầy Trần xuất hiện ở cửa lớp.

"Giang Tụng , em lên phòng thầy một chút."

Nói xong, thầy liền quay lưng đi.