Cho đến khi đưa Giang Tụng đến bệnh viện, nhìn Giang Tụng đang được truyền dịch, đến khi cơn sốt của Giang Tụng hạ xuống, Kỷ Giang Hi mới dần bình tĩnh lại.
Y tá nói với Kỷ Giang Hi rằng Giang Tụng đã phát sốt rất lâu, các vết thương trên người còn bị đánh khi đang sốt, không chỉ có trên mặt và chân, mà ngay cả bụng cũng có dấu vết bị đánh, nghe đến đây, Kỷ Giang Hi rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa.
Ở Kinh Thành, Kỷ Giang Hi cũng có vài người bạn xấu, hoặc có thể nói, dù Kỷ Giang Hi không đi kết bạn, những người đó cũng sẽ tìm cách kết thân với cậu.
Kỷ Giang Hi gọi một cuộc điện thoại, muốn nhờ người dạy cho Giang Đạt Hải một bài học, phía bên kia lập tức có người đồng ý ngay, hứa sẽ làm cậu hài lòng.
Kết quả, Kỷ Giang Hi thực sự hài lòng, vì Giang Đạt Hải đã bị dọa cho chạy mất, rất lâu rồi không dám quay lại.
Lúc Giang Tụng khỏi bệnh, vết thương lành lại, có hỏi về chuyện này, đối diện với ánh mắt bình thản của Giang Tụng , Kỷ Giang Hi không thể nói dối, nên kể lại toàn bộ câu chuyện.
Lúc Kỷ Giang Hi kể lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vì khi đó y tá nói Giang Tụng sốt rất nặng, nếu đưa đến muộn chút nữa, có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Kỷ Giang Hi cứ cho là Giang Tụng sẽ nổi giận, vì mình đã cho người dạy Giang Đạt Hải một bài học, dù sao đó cũng là ba cậu ấy. Nhưng Giang Tụng không nói bất cứ lời nào, làm Kỷ Giang Hi cảm thấy yên tâm.
Sau lần đó, trong một thời gian dài, Kỷ Giang Hi liên tục bắt Giang Tụng hứa, nếu bị bệnh nhất định phải nói cho cậu, đừng tự chịu đựng một mình, còn liên tục nhấn mạnh rằng Giang Tụng là người bạn duy nhất của cậu, nếu Giang Tụng không còn, cậu biết sống làm sao...
Dù biết Kỷ Giang Hi đang nói quá, nhưng cuối cùng Giang Tụng vẫn đồng ý và hứa đi hứa lại, Kỷ Giang Hi mới yên tâm.
Cũng từ lần đó, Kỷ Giang Hi đến nhà Giang Tụng ngày càng nhiều.
Giang Đạt Hải từ đó không quay lại nữa, càng tạo điều kiện cho Kỷ Giang Hi đến nhà Giang Tụng, thậm chí vào kỳ nghỉ hè, Kỷ Giang Hi thường xuyên đến nhà Giang Tụng ngủ qua đêm, còn kéo Giang Tụng cùng trải chiếu dưới đất ngủ.
Giang Đạt Hải biết hôm nay mình không thể thoát được, chỉ có thể nằm sấp trên đất, nhặt từng tờ tiền mà ông lục được từ trong tủ của Giang Tụng, sợ hãi hứa sẽ dẫn Giang Tụng đến chỗ giấu đồ.
Trước khi mẹ Giang Tụng ra đi, bà đã để lại cho Giang Tụng một số di vật, bao gồm tiền, vài món đồ quý và một mặt dây chuyền bằng bạc cũ kỹ.
Khi mẹ qua đời, Giang Tụng vẫn còn nhỏ, số tiền và nhiều đồ quý giá đó dĩ nhiên không giữ được, bị Giang Đạt Hải lấy mất.