Chương 23: Giang Tụng cũng đi nhé

Mạnh Chước học cùng lớp với Kỷ Giang Hi hai năm, đương nhiên biết cách đối phó với cái tật của Kỷ Giang Hi, quay sang nói với Giang Tụng.

"Giang Tụng cũng đi nhé, bố tôi rất muốn gặp cậu."

Năm lớp mười, có một cuộc thi vật lý liên tỉnh, giải thưởng cao nhất lên đến sáu chữ số. Mạnh Duệ Tường, tổng giám đốc của một doanh nghiệp hàng đầu Phong Thành, đương nhiên muốn tạo ra danh tiếng tốt trong ngành giáo dục ở Phong Thành, làm tài trợ cho cuộc thi này, chỗ ở, chỗ thi đấu và tiền thưởng cho học sinh tham gia đều do ông đề xuất.

Trong cuộc thi đó, Giang Tụng đã đạt giải nhất, trong số tám tỉnh, chỉ có sáu học sinh giành được giải nhất... Hơn nữa, Giang Tụng lại học cùng lớp với con trai mình – Mạnh Chước. Mạnh Duệ Tường từ lâu đã muốn gặp Giang Tụng, nhưng chưa có cơ hội.

Nhưng đó là chuyện trước đây. Khi đó, Giang Tụng mang lại vinh dự cho ông, giờ có lẽ ông đã quên cậu ở một góc xó xỉnh nào đó rồi.

Mạnh Chước nói vậy chỉ để mời Giang Tụng đến tiệc sinh nhật, vì nếu Giang Tụng đi, Kỷ Giang Hi chắc chắn sẽ đi... Giang Tụng từng nhận được số tiền thưởng lớn như vậy, chỉ cần nhắc đến bố, Giang Tụng sẽ không từ chối dễ dàng.

Mạnh Chước hai mắt sáng trưng nhìn Giang Tụng chăm chú, trong khoảnh khắc, cậu ta dường như hiểu tại sao Kỷ Giang Hi lại bảo vệ Giang Tụng như vậy.

Giang Tụng có khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ, đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt hẹp dài mà to, đuôi mắt hơi xếch, trời sinh như đã trang điểm sẵn, ánh mắt long lanh, nhìn lâu sẽ khiến người ta đắm chìm... Thực ra, Mạnh Chước đã gặp nhiều minh tinh trong làng giải trí, nhưng không ai sở hữu nét đẹp tự nhiên hiếm có như Giang Tụng.

Dù không thích con trai, nhưng Mạnh Chước biết trong giới ở kinh thành, có những kiểu thiếu gia ăn chơi trác táng như Kỷ Giang Hi, bản thân đã đẹp lại còn thích cái đẹp, yêu thích khuôn mặt như Giang Tụng cũng là điều dễ hiểu. Có lẽ chỉ Giang Tụng mới nghĩ rằng Kỷ Giang Hi chỉ coi mình là bạn tốt.

Có lẽ chỉ có mình Giang Tụng mới có cái suy nghĩ ‘Kỷ Giang Hi chỉ coi mình là anh em thân thiết...’

Mạnh Chước nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, một suy nghĩ thoáng qua chợt lóe lên trong đầu, chờ cậu nắm bắt được nó, nó đã sớm tiêu tan, nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu nổi.

Mạnh Chước còn muốn nói gì đó, bỗng bị một vật ném trúng người. Nhìn xuống, thì ra là sách vật lý của Kỷ Giang Hi.

"Cậu nhìn cái gì mà nhìn? Giang Tụng cũng không đi."