Chương 8

Giáo viên hướng dẫn vội vàng bước tới can ngăn: “Không được đánh nhau. Nói chuyện đàng hoàng cho tôi.”

Tôi đứng dậy lau nước mắt: “Em chỉ thấy Băng Thanh hơi thiếu tiền, lại ngại xin người nhà."

“Ý em là sao?” Giáo viên hướng dẫn hỏi.

"Giữa tháng cậu ấy đi làm tóc, em giúp cậu ấy trả hơn sáu nghìn tệ. Nhưng bây giờ em lại cần số tiền này. Cậu ấy nói kinh tế của cậu ấy dạo này đang rất eo hẹp, không thể trả được..."

Tôi thút thít, "Em biết hành vi này của em là không tốt, nhưng em cũng vì suy nghĩ cho bạn mình thôi ạ. Em biết sai rồi, về sau em không dám tự mình quyết định nữa."

Nhưng sự chú ý của giáo viên hướng dẫn và mọi người không phụ sự mong đợi của tôi, tất cả đều được đặt vào việc Hà Băng Thanh vay tiền tôi.

"Em đã mượn Trình Miêu Miêu hơn 6000 nghìn tệ, để đi làm tóc á hả?" Giáo viên hướng dẫn không thể tin được.

Sắc mặt Hạ Băng Thanh tái nhợt và đỏ bừng.

Các bạn cùng lớp xung quanh cũng bắt đầu thì thầm:

"Cô ấy không phải là phú nhị đại sao? Lúc trước cô ấy còn cười nhạo Trình Miêu Miêu chỉ là đứa đến từ một thị trấn nhỏ… "

"Đúng vậy, rốt cuộc ai mới là phú nhị đại vậy chứ?"

"Em, em đã bị thợ làm tóc lừa, em không thể rời đi nếu không trả tiền." Hà Băng Thanh giải thích với giáo viên hướng dẫn.

Nhưng giáo viên hướng dẫn vẫn nghiêm túc như cũ, ông hỏi chúng tôi: "Giữa học sinh các em, thường xuyên có chuyện mượn số tiền tương đối lớn như này sao?"

"Cũng không tính là nhiều lần..." Tôi giả vờ do dự.

"Ngoại trừ lần mà Băng Thanh không có đủ tiền mua iPad, em đã giúp cậu ấy trả 5000 tệ. Còn có việc cha mẹ cậu ấy không kịp trả chi phí sinh hoạt nên em đã giúp cậu ấy chuyển 3000 tệ vào thẻ. Và..."

“Không phải tôi đã nói sẽ trả rồi sao!” Hạ Băng Thanh ngắt lời tôi.

"Nhưng chúng em là bạn tốt, mượn chút tiền cũng không sao mà, em tin Băng Thanh sẽ trả hết thôi." Tôi chân thành nhìn giáo viên hướng dẫn.

“Tôi sẽ nói chuyện với em sau.” Giáo viên hướng dẫn nhìn tôi như thể nhìn một người bị lợi dụng.

Ông ấy lại quay sang Hà Băng Thanh: “Em đã trả lại hết tiền chưa?”

Hà Băng Thanh há miệng, không thể phát ra âm thanh.

Ngay cả người ngu ngốc nhất cũng có thể biết câu trả lời.

Làm gì có phú nhị đại nào mỗi ngày đều hỏi mượn tiền người khác. Người Hà Băng Thanh run rẩy tới mức sắp ngã đến nơi.

Nhưng vẫn là không thể coi thường tố chất tâm lý của trà xanh được.

Trong tình thế gần như nghiêng về một phía, cô ta đột nhiên ôm mặt khóc nức nở:

“Công ty của bố tôi đang gặp khó khăn, cùng với đó là chuỗi vốn bị đứt quãng. Tôi…”

Còn chưa nói xong, cô đã khóc lóc chạy ra ngoài mà không quay đầu lại.

Đúng là một màn trình diễn hay! Tất nhiên là tôi không thể nhận thua được.

Tôi lập tức khom lưng cúi người xuống thừa nhận sai lầm của mình với giáo viên hướng dẫn.

"Em sai rồi, lẽ ra em không nên làm thế. Nhất định em sẽ viết bản kiểm điểm nộp lại ạ! Em không biết Băng Thanh có những khó khăn như vậy. Công ty phá sản, bố mẹ cũng ly hôn."

“Ly hôn?”

Tôi lau nước mắt một cách đầy chân thành, rồi nói: "Đúng vậy ạ. Lúc khai giảng ba cô ấy tới tiễn cô ấy có nói với em rằng ông ấy chỉ là tài xế. Người điều hành công ty hẳn phải là ba dượng của cậu ấy rồi."