Chương 3

Mỗi lần cô ta nói thêm một lời, tim tôi lại thấy lạnh đi một phần.

Lần đầu tiên tôi nhận ra mình trông giống chúa hề đến mức nào.

Hẳn là chị em tốt của tôi!

Tôi tủi thân vọt ra ban công, sợ bị cô ta phát hiện, tôi chỉ có thể kéo rèm cửa lại mà nhỏ giọng khóc.

Đúng lúc chị họ gọi điện đến, nghe thấy tôi nghẹn ngào, vội vàng hỏi: "Sao vậy, là ai đã bắt nạt Miêu Miêu của chúng ta?"

Tôi kể cho chị nghe về sự phản bội của Hà Băng Thanh, chị khinh khỉnh nói: "Chị đã sớm nói với em cô ta chính là trà xanh mà. Em lại cứ nhất quyết không chịu tin chị, lại còn bảo vệ cô ta. Bây giờ em bị cô ta tát vào mặt, đau rồi phải không?".

Tôi nức nở: "Em biết mình sai rồi mà."

Chị họ của tôi là một blogger có hàng triệu fans. Chị thường xuyên đăng bài trên mạng, đưa ra các mẹo cho mọi người, giúp họ chống lại những người bạn cùng phòng đầy mưu mô và những bà mẹ chồng độc ác... Bây giờ, chị ấy cũng cho tôi một mẹo.

"Em cứ coi như không biết, đừng trực tiếp vạch mặt cô ta. Cô ta chẳng phải là trà xanh sao? Em phải trà xanh hơn cô ta cho chị, tìm cơ hội đúm chếc cô ta đi."

“Sao mà em làm nổi hả chị ơi.”

Chị họ động viên tôi, "Đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng có cả ngày khóc sướt mướt nữa. Ai nhìn không vừa mắt, thì em cứ đúm nó cho chị!"

Tôi vừa định trả lời thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

"Con ng.u xuẩn này đang làm gì vậy, không phải là lại lắm mồm với người trong nhà đấy chứ? Đám người chuyên môn gây rối trong nhà cô ta, chắc hẳn lại đang xúi giục lung tung."

Tôi hơi nghiêng người liếc mắt qua, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hà Băng Thanh đang ẩn sau tấm rèm.

Cô ta cười ngượng nghịu với tôi, hình như không mong rằng tôi sẽ chú ý đến cô ta lắm thì phải.

Ey nhưng tôi thì lại hơi cọc rồi nha.

Mắc cái cục cớt gì mà cô ta được mắng chửi người nhà tôi?

Tôi lau nước mắt, đứng lên, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ tin cô ta nữa.

Tôi muốn làm cô ta lộ đuôi hồ ly như chị họ tôi đã nói, rồi bắt cô ta phải trả giá vì tất cả!

Buổi tối, tôi tắm thật kỹ.

Khi đang tìm sữa tắm, tôi phát hiện ra, chai sữa tắm Armani mà tôi chưa từng sử dụng giờ chỉ còn là một cái vỏ rỗng.

Chị họ và mẹ từng gửi cho tôi rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da, cho tới nay, tất cả đều đặt trên kệ của Hà Băng Thanh.

Cô ta nói với tôi, tôi không hiểu về thành phần của những thứ này, có những thứ căn bản không thích hợp với tôi tí nào.

Nếu tôi muốn sử dụng nó, tốt nhất tôi nên để cô ta hướng dẫn.

Nhưng mà, cô ta lại sử dụng nó một cách rất vô tư mà không hề có một chút gánh nặng tâm lý nào.

Sấy khô tóc từ phòng tắm đi ra, tôi mang theo bình sữa tắm trống rỗng kia, hỏi cô ta: "Cậu dùng hết từ lúc nào rồi, sao cũng không thèm nói cho tớ một tiếng nữa?"

Hà Băng Thanh có vẻ như không nghĩ tới chuyện tôi lại tự nhiên chủ động đi gội đầu, sửng sốt một lúc rồi mới yếu ớt trả lời: “Sữa tắm này không hợp với cậu, tớ đã nghĩ là không nên lãng phí…”

Nhưng mà trong lòng cô ta thì lại nói: "Nói cái rắm gì thế, với bộ dáng da dày thịt thô của cô, sữa tắm mà cũng xứng dùng Armani à?"

Tôi hít một hơi thật sâu, nhớ kỹ chị họ nói, phải dùng trà khắc trà.

"Nhưng chị họ tớ vừa video call nói với tớ rằng sữa tắm là do bên hãng gửi tặng, chị ấy cảm thấy rất thoải mái khi sử dụng nên mới gửi nó cho tớ."

“Cái này thì mỗi người mỗi khác mà.”

Hà Băng Thanh lại sử dụng những lời lẽ quen thuộc để đối phó với tôi.

"Tớ đã nói với chị họ của tớ như thế. Tuy chị ấy có bằng thạc sĩ sinh học, nhưng có thể chị ấy cũng không biết nhiều thành phần của sữa tắm như cậu. Nên tớ đã nghe lời cậu, chưa bao giờ sử dụng nó một lần nào."

Hà Băng Thanh sửng sốt một chút, có chút chột dạ gật đầu: “Tớ nhất định sẽ không nói dối cậu mà.”

“Nhưng chị họ tớ đang rất tức giận.”

Tôi ngây thơ nhìn cô ta: “Chị ấy nói nếu tớ không cần thì hãy trả lại cho chị ấy.”

“Hả?”

Hà Băng Thanh ngạc nhiên, thậm chí cô ta còn vô tình nói ra điều cô ta đang nghĩ trong lòng: “Chị họ của cậu keo kiệt đến thế hả?”

Tôi ấm ức bĩu môi: “Tớ phải làm sao đây? Tháng này tớ không có tiền. Chị ấy nói nếu như không trả lại, sau này sẽ không bao giờ gửi đồ cho tớ nữa."

Hầu hết mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da nổi tiếng của tôi đều do chị họ tôi gửi. Tất nhiên, Hà Băng Thanh biết rất rõ điều này.

Nếu chị họ không gửi chúng cho tôi nữa thì cũng có nghĩa là sau này cô ta sẽ chả thể sài ké được nữa.

"Băng Thanh"

Tôi gọi cô ta, "Này là do cậu đã dùng hết, cậu có thể mua cho tớ một chai khác được không?" Sắc mặt Hạ Băng Thanh đỏ bừng.

Cô dùng quá tự nhiên rồi, Băng Thanh à, thậm chí còn quên mất rằng dùng đồ của người khác, thì vốn là phải trả lại.

"Sao cậu lại không có tiền? Tiền sinh hoạt hàng tháng của cậu không phải là lên đến tận năm chữ số sao?"

"Nhưng hồi đầu tháng cậu đi làm tóc, cậu đã chọn gói đắt nhất rồi nhờ tớ trả giúp hơn 6000 tệ cho cậu mà. Chứ không thì… Cậu trả lại cho tớ số tiền đó được không?” Tôi đề nghị.

Cô ta lưỡng lự.

Nhưng trong lòng cô ta thì đang chửi rủa: “Con khốn này, cô lại còn dám đòi tiền tôi!”

“Hay là mình thú nhận trực tiếp với chị họ đi, nói rằng cậu đã dùng hết sữa tắm rồi.”

Tôi nói và chuẩn bị làm vậy.

"Này, đợi đã..." Hà Băng Thanh gọi tôi.

Cô ta đã từng xem video của chị họ tôi, người thường xuyên xé xác mấy kẻ cặn bã, mắng chửi người khác 3000 chữ cũng không trùng lại chữ nào.

Cô ta sợ mình sẽ trở thành tài liệu sống cho chị họ.

Hà Băng Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Tớ, tớ mua cho cậu một chai mới, giá bao nhiêu?”

“Có lẽ là năm hoặc sáu trăm tệ.”

“Cái gì? Sao đắt quá vậy!”

Tôi chớp mắt: “Đây không phải chỉ là một số tiền nhỏ sao?"

Hà Băng Thanh nghẹn họng.

"Cậu không mua nổi nó hả? Vậy thôi thì tớ sẽ không làm khó cậu nữa. Để tớ nói lại với chị họ vậy..."

"Tớ mua!" Hà Băng Thanh ngắt lời tôi, rồi tức giận rút điện thoại ra.