Hà Băng Thanh nhận thấy có điều gì đó không ổn ở tôi nên cô ta đã ôm tôi một cái khi về đến phòng ký túc xá.
"Miêu Miêu, cậu ngã có bị thương không? Để tớ đưa cậu đến phòng y tế xem sao nhé?"
Rõ ràng là cô ta đang tỏ ra lo lắng và vô cùng đau lòng, nhưng trong lòng lại đang nói: "Con mập ch.ết ti.ệt này lại giở chứng gì vậy, phiền chết đi được!"
Tôi không thể tin được, nhìn cô ta, nước mắt tôi lại sắp trào ra.
Hà Băng Thanh là hoa khôi lớp chúng tôi, mọi người đều khen cô ta xinh xắn thục nữ, không hổ danh là thiên kim nhà giàu.
Nhưng một người như vậy, lại có một mớ lời nói bẩn thỉu trong lòng.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, lần đầu tiên tôi có cảm giác xa lạ khủng khϊếp.
Dù có ngu ngốc đến đâu, tôi cũng hiểu rằng sự chán ghét của cô ta đối với tôi không thể chỉ mới xuất hiện ngày một ngày hai…
Vậy cô ta đã nghĩ gì khi tỏ ra tử tế để lấy lòng tôi trước đây nhỉ?
Tôi lau nước mắt, quyết định thử cô ta một chút.
“Băng Thanh, sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy?”
“Bởi vì lần đầu gặp cậu, tớ đã có một cảm giác vô cùng thân thiết.”
Cô ta nhéo mặt tôi, “Không có lý do gì cả, tớ chỉ là muốn đối tốt với cậu thôi.”
Nhưng một giọng nói khác lại xuất hiện: "Thật kinh tởm, dầu trên mặt cô ta dính hết lên tay mình rồi! Còn việc đối xử tốt với cô á? Nếu cô không giàu thì ai thèm chơi với cô chứ?”
Tôi cười thầm trong lòng, hóa ra là vì tiền.
Không một ai biết rằng, thiên kim tiểu thư chân chính thật ra lại là tôi.
Nhưng Hà Băng Thanh bảo tôi không nên khoe mẽ quá nhiều mà nên khiêm tốn một chút. Nếu không sẽ sinh ra sự ghen tị trong lòng mọi người, rồi lại tự mang đến nguy hiểm cho chính mình.”
Tuy nhiên, cô ta lại đeo chiếc túi mới nhất mà mẹ tặng tôi, đi đôi giày cao gót phiên bản giới hạn mà chị họ tôi tặng tôi.
Bố mua cho tôi một căn biệt thự gần trường, khi biết chuyện, cô ta đã lấy chìa khóa, rồi đưa các bạn cùng lớp đến đó ăn tối.
Cô ta không bao giờ để tôi nói rằng tất cả những thứ đó đều là của tôi, và luôn nói với tôi rằng mọi người đều ghét người giàu.
Trước đây tôi còn ngây thơ cho rằng, cô ta vì tôi mà muốn gánh chịu nguy cơ bị người ta ghen tị.
Bây giờ xem ra lúc ấy tôi thật sự khờ hết thuốc chữa luôn rồi.
Tôi hít sâu một hơi, đè nén sự chua xót trong lòng, tiếp tục tìm kiếm đáp án cho mình: "Băng Thanh, mặt tớ hôm nay đổ dầu hơi nhiều phải không?”
Cô ta trả lời: "Không hề, tớ chưa nói với cậu hở? Một lượng dầu được tiết ra phù hợp có thể bảo vệ làn da của cậu rất tốt đó.
Nhiều blogger làm đẹp chỉ rửa mặt một lần một ngày thôi á."
Một giọng nói khác lại nói: "Dầu chết cô, tôi sẽ làm cho cô nổi mụn khắp mặt, đồ cóc gh.ẻ!”
"Băng Thanh, mấy blogger đó có phải đang lừa chúng ta không? Cậu còn bảo tớ nghe lời bọn họ, hai tuần mới gội đầu một lần, làm giờ da đầu tớ ngứa quá."
Cô ta trả lời: "Cậu phải ráng nhịn lại, chất tóc của cậu không giống người bình thường, không thể gội thường xuyên, nếu không sẽ rất dễ rụng."
Một giọng nói khác nói: "Đồ ngốc, cô thực sự tin điều đó á? Cô không thấy rằng ngoại trừ tôi ra không có ai sẵn sàng đi bên cạnh cô sao? Vừa hôi vừa bết, cứ như lông lợn vậy.”
"Băng Thanh, cậu còn nói mỹ phẩm mẹ tớ mua là dành cho phụ nữ trung niên, tớ dùng cũng không tốt cho da, nhưng sao cậu lại có thể dùng vậy?"
Cô ta chân thành nói: “Tớ làm tất cả chỉ vì lợi ích của cậu thôi. Da của cậu không phù hợp với loại mỹ phẩm đó, hơn nữa nó đã sắp hết hạn sử dụng. Chúng ta là chị em tốt, nếu tớ không dùng dùm cậu, ai sẽ giúp cậu đây?”
Một giọng nói khác trả lời: "Đồ ngốc, đương nhiên là không thể để cô chống lại tuổi già rồi, cô mà trở nên xinh đẹp thì ai sẽ tôn vinh tôi nữa chứ?"