Chương 16

Trong trò chơi "Những người bạn", tôi muốn chừa cho Hà Băng Thanh xíu thể diện cuối cùng, nhưng điều đó phụ thuộc vào việc cô ta có muốn hay không thôi.

Tuy nhiên, cô ta thực sự không làm tôi thất vọng như mọi khi.

Khi mọi người biết tôi mới thực sự là bạch phú mỹ, giàu có và xinh đẹp, họ đều vây quanh tôi để nói chuyện.

Mà Hà Băng Thanh tựa như một cô bé lọ lem không có hào quang của giày thủy tinh, lại có tâm địa ác độc của mẹ kế.

Sự ghen tị khiến cô ta mất đi lí trí.

Cô ta nghe hội trưởng khen tôi "xinh đẹp", thừa dịp hỗn loạn đã đẩy mạnh tôi một cái trong lúc mọi người đang cắt đĩa trái cây.

Cũng may bạn học ở đối diện phản ứng nhanh, ngồi xổm xuống đất, chĩa mũi dao vào trong, nên chỉ vô tình cắt phải ngón tay tôi thôi.

Vào thời khắc này, tôi cảm thấy Hà Băng Thanh đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.

Vốn tôi định nể tình cha của cô ta, tha thứ cho cô ta, nhưng hiện tại thì đã hoàn toàn không cần thiết nữa rồi.

Bạn bè của hội trưởng là một nhóm người thích không khí vui vẻ. Nên sau bữa tiệc, họ đã kêu mọi người lên sân khấu nói để vài lời chúc phúc.

“Lỡ không nghĩ ra được lời chúc mới nào rồi, thôi thì cứ để anh Hàng nhà chúng ta thoát y một lần đi hahaha!”

“Thoát cái đầu cậu á.”

Lúc đến lượt tôi, tôi nói vài lời chúc trước, rồi lại tiếp tục nói: "Tớ thấy hình như mọi người không hứng thú lắm nhỉ, thôi thì tớ sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện nhé?"

Dưới con mắt hóng hớt của mọi người, tôi bắt đầu kể.

Tôi kể lại mọi chuyện xảy ra giữa Hà Băng Thanh và tôi.

Mặc dù chỉ được gọi bằng Tiểu A và Tiểu B, không nhắc đến tên thật nhưng mọi người hẳn đều biết rõ.

"Hiện tại, theo thống kê chưa đầy đủ, Tiểu B đã nợ Tiểu A khoảng 80.000 tệ. Mọi người cảm thấy, số tiền này Tiểu A có nên bắt Tiểu B trả lại hay không?"

Có người hét lên: "Đây có phải Tiểu B đâu, đây là 2B* thì có.”

(*ý là đồ ng.u)

Mọi người đều phá lên cười.

Hội trưởng hỏi: “Tiểu A có bằng chứng gì cho thấy cậu ấy đã chi số tiền này cho Tiểu B không?”

“Tất nhiên,” tôi gật đầu, “Tiểu A cũng lập một bảng EXCEL, ghi rõ số tiền từng khoản chi tiêu.”

"Vậy còn chờ cái gì nữa, thiếu nợ trả tiền là lẽ thường tình mà."

Bất cứ ai nói ra điều này cũng không có tác động lớn bằng hội trưởng nói.

Hà Băng Thanh nắm chặt vạt váy, cô ta không thể đi tới trước mặt tôi, nếu không, cô ta sẽ phải thừa nhận mình là 2B.

Suốt cả đêm tiệc, không ai thèm nói một lời với cô ta.

Cuối tuần qua đi, khi tôi trở lại trường, ký túc xá đã trống rỗng.

Cô phụ trách nói với tôi rằng Hà Băng Thanh cảm thấy không khỏe nên đã làm thủ tục nghỉ học.

"Ồ? Cô ơi, cô giúp em liên lạc với bạn ấy , bảo bạn ấy hãy trả lại số tiền này cho em nhé ạ." Tôi đưa bản sao kê cho giáo viên phụ trách.

Dù có trốn đến chân trời góc bể thì cô ta vẫn phải trả hết số nợ này cho tôi!

Bước ra khỏi cổng trường đại học, tôi hít một hơi thật sâu thứ không khí trong lành mát rượi.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái đến thế...

Những trải nghiệm nực cười này giống như một cơn cúm trong cuộc đời tôi.

Bây giờ tôi đã khỏi bệnh rồi.

Mọi thứ cũng đã trôi qua.

(Hoàn)