Chương 13

Hà Băng Thanh cứ như bà vợ cả thời cổ đại vậy. Không biết liệu cô ta có muốn lấn át tất cả, tuyên bố chủ quyền, để khiến những tình địch khác phải rút lui hay không nữa.

Cô ta thực sự đã mời tất cả những cô gái thường xuyên tiếp xúc với hội trưởng tới.

Mà vị hội trưởng xấu tính nhỏ bé này cũng bị Hà Băng Thanh tâng bốc quá đà, đến nỗi mặt vênh lên tận trần nhà luôn rồi.

Đúng là vẻ đẹp không nằm trên mặt đàn ông mà nằm trong đôi mắt của kẻ si tình.

Sau khi quà của mọi người được mở ra, Hà Băng Thanh mới ngượng ngùng đưa đôi giày thể thao cho hội trưởng.

“Lần trước khi cùng đi dạo phố, anh nói anh rất thích đôi giày này, vậy nên em đã mua tặng anh nè.”

Một nhóm nam sinh được hội trưởng đưa đến la hét, kêu gào ầm ĩ.

Nhưng bầu không khí vui vẻ này nhanh chóng bị phá vỡ, vì tôi bước tới và cũng tặng một đôi giày.

"Xin chào hội trưởng, không biết anh có nhớ em không. Em là bạn thân nhất của Băng Thanh. Đây là món quà em muốn tặng anh."

Tôi thẹn thùng giống y hệt như Hà Băng Thanh.

Đôi mắt của chàng hội trưởng quét qua tôi, nở một nụ cười vui tươi.

Nhưng trong nháy mắt, khoảnh khắc anh ta mở hộp giày ra, nụ cười đã bị thay thế bởi sự kinh ngạc.

Hạ Băng Thanh không biết đôi giày này giá bao nhiêu, nhưng có một đám nam sinh biết, bọn họ cầm đôi giày với vẻ không thể tin được, nhìn tới nhìn lui.

"Thả tôi ra, cái này không phải là còn chưa bán sao, cô lấy ở đâu ra vậy?"

“Ít nhất cũng phải mấy chục nghìn tệ, em gái này có lòng quá đi mất!”

"Anh Hàng của chúng ta thật là may mắn quá đi."

Hà Băng Thanh tức giận, "Trình Miêu Miêu, cậu có thể đừng phá nữa được không? Cậu có tư cách gì mà tặng quà cho hội trưởng? Cậu xứng sao?"

"Hả?"

Tôi cố ý giả bộ tủi thân, lau mắt, "Tớ tưởng rằng tất cả mọi người đều là bạn bè với nhau…"

Tôi ôm hộp giày trên mặt đất lên: "Nếu Băng Thanh không vui, tớ sẽ không tặng nữa đâu.”

"Chờ một chút," hội trưởng gọi tôi lại, "em nói đúng, tất cả mọi người đều là bạn bè mà, tâm ý của em, tôi sẽ nhận."

Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu như anh ta không nhận đấy.

Hội trưởng lại nhìn về phía Hà Băng Thanh: "Em có thể đừng hùng hùng hổ hổ dọa người như vậy nữa được không?"

Hà Băng Thanh không ngờ hội trưởng yêu dấu của cô ta sẽ nói mình như vậy. Cô ta cắn cắn môi dưới, hốc mắt đỏ bừng.

Nhưng rất nhanh, cô ta đã điều chỉnh trạng thái xong, biến thành cái kiểu điềm đạm đáng yêu kia.

“Em còn chuẩn bị cho anh một món quà nữa."

“Cái gì thế?"

“Không phải anh đặc biệt vô cùng thích một ca sĩ nọ sao? Em có học một bài hát của cô ấy, bây giờ muốn hát cho anh nghe thử.”