Sự ăn ý của người trưởng thành chính là luôn cố gắng né tránh những điều khiến nhau xấu hổ càng nhiều càng tốt.
Dù chú và Hạ Băng Thanh là cha con thật hay cha con giả, trong lòng mỗi người hẳn là đều có câu trả lời của riêng mình.
Nhưng nếu không nhanh chóng cho qua vấn đề này, bữa tiệc sinh nhật hôm nay sẽ chẳng thể vui vẻ nổi nữa.
Thế là mọi người lần lượt thay đổi chủ đề.
"Ôi, Miêu Miêu, Băng Thanh, quần áo các cậu mặc hôm nay nhìn giống nhau quá ta!"
"Đúng rồi," tôi cười, kéo cánh tay Hà Băng Thanh. Cuối cùng cũng có người chú ý tới, "Chúng tớ đều mặc váy của hãng Miu Miu nè."
“Tớ nhớ Băng Thanh có rất nhiều quần áo nhãn hiệu này, đúng chứ?"
Một cô gái trầm ngâm suy tư nói, “Tất cả đều đẹp hết. Ôi đáng tiếc là tớ mua không nổi."
"Nếu không ngại, cậu có thể vào tủ của tớ xem thử. Còn rất nhiều thứ vẫn chưa được bóc nhãn đâu. Cậu có thể lấy chúng đi nếu cậu thích."
Tôi mỉm cười nói với cô ấy.
Tôi luôn ân oán phân minh, sẵn sàng thể hiện lòng tốt gấp trăm lần nghìn lần với bất kỳ ai có ý tốt với tôi.
Nhưng tôi không cần phải tiếp tục thương xót cho những người chỉ coi tôi như một kẻ ngốc nữa.
Cô gái ngạc nhiên che miệng lại: “Thật không á?”
“Đương nhiên, Băng Thanh cũng lấy trong tủ quần áo của tớ mặc mà.”
Tôi vừa nói xong thì bầu không khí xung quanh như bị rung chuyển.
Hà Băng Thanh gầm lên trong lòng: “Moẹ kiếp, tôi x.é mồm cô ra bây giờ!”
Cô ta lớn giọng, cố gắng chuyển chủ đề lần nữa.
"Này mọi người, đừng đứng ở cửa nữa. Vào trong đi, hội trưởng sẽ đến sớm thôi. Chúng ta cùng vào trong chuẩn bị nào."
Mọi người cười ngượng phụ họa: "Đi đi đi, chúng ta cùng vào nào."
Nhưng Hà Băng Thanh lại sốt ruột đi ra, chắc đang nóng lòng muốn xem mấy trò hề của tôi lắm, nhưng sao mà đỡ được, cánh cửa sau lưng cô ta đã bị khóa rồi.
Im lặng trong chốc lát, cô ta quay đầu lại, xấu hổ nói: "Tớ để quên chìa khóa bên trong rồi. Các cậu đừng gấp, tớ sẽ liên lạc với công ty mở khóa."
"Không cần phiền phức như vậy đâu."
Tôi đi tới, đặt ngón cái lên ổ khóa vân tay, "Chìa khóa, vân tay, mật mã, đều có thể mở khóa được mà."
Tôi vừa nói xong thì có tiếng "bíp", cửa mở ra.
Cô gái đứng bên cạnh nuốt nước bọt, ngơ ngác hỏi tôi: "Miêu Miêu, tại sao dấu vân tay của cậu lại có thể mở được? Đừng nói với tớ rằng biệt thự này cũng là của cậu á nha?"
Tôi ngượng ngùng sờ sờ lên tóc, gật đầu rồi đẩy cửa ra cho bọn họ.
Ẩn giấu công danh*.
(* từ ngữ mạng, kiểu người thực sự xuất sắc, làm được điều lớn lao nhưng luôn dấu kín, không cho ai biết)
Nhưng sắc mặt của Hà Băng Thanh lại càng khó coi hơn.
Tôi đã sớm biết cô ta nói với các bạn học rằng biệt thự này là của một người họ hàng nhà cô ta.
Nhưng tôi lại đếch muốn làm họ hàng của cô ta đấy.
Xu luôn! Mặt Hà Băng Thanh đã khó coi đến cùng cực rồi kìa.
Đeo mặt nạ quá lâu sẽ khiến nó dính luôn vào mặt. Nếu muốn lột nó xuống phải lột bỏ lớp da, làm tổn thương đến các cơ và xương.
Bây giờ tôi phải giúp cô ta lột da thôi.
Ngay tại đây, một cuộc đối đầu ngầm giữa tôi và Hà Băng Thanh đã bắt đầu. Bên ngoài xuất hiện những tiếng kêu lên vui mừng.
“Hội trưởng, anh tới rồi!"
Hà Băng Thanh - người vẫn lang thang nơi cõi thần tiên dường như lúc này đã tỉnh táo trở lại. Cô ấy trừng mắt nhìn tôi một cách dữ tợn, quay lại và đeo mặt nạ với nụ cười xinh đẹp.
Cô ta cười tủm tỉm chào đón anh ta.